Chương 1928: Tính sổ! (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 579 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Giống nhau như đúc.
Không chỉ phản ứng giống nhau, mà giọng điệu khi luôn miệng nói sẽ không vứt bỏ cô cũng giống.
Anh không đưa cô về trang viên nhà họ Nghiêm, cũng không về biệt thự nhà họ Bạch, mà đưa cô về căn hộ riêng của mình.
Anh đặt cô lên giường, sau đó cũng nằm bên cạnh cô, nhìn cô ngủ...
Sự ngây thơ và đơn thuần ở cô đã thu hút anh sâu sắc.
Khiến anh dù đã bị phong ấn những ký ức trước đây của mình, nhưng vẫn yêu cô một lần nữa.
Khi ngủ say, cô cực kì giống một đứa trẻ, nhưng chưa đầy ba phút lại như một con cáo, chui vào lòng anh, ôm chặt lấy anh không buông, và cứ có gương mặt nhỏ nhắn vào ngực anh...
Bạch Thần Á ôm cô với ánh mắt phức tạp.
Nếu cậu8 bé đó không biến mất, cậu ấy lớn lên sẽ trông như thế nào? Có đẹp trai và lạnh lùng như Bạch Thần Á không? Không đúng, cậu bé kia nhất đ3ịnh sẽ lạnh lùng hơn.
Hồi nhỏ cậu ấy đã lạnh lùng, không chịu nói chuyện với ai, chỉ nói chuyện với cô.
Nghiêm Thư Mạt su9y nghĩ dọc đường, rồi bất giác ngủ thiếp đi trên lưng Bạch Thần Á.
Bạch Thần Á thấy cô nãy giờ không nói gì, tưởng là bệnh tình c6ủa cô nặng hơn, anh càng cõng cô chạy nhanh về phía xe.
Cũng lấy làm vui mừng vì mười tám năm qua, dù anh quên cô, nhưng vận mệnh vẫn để bọn họ gặp lại nhau lần nữa.
Anh vẫn như trước đây, rõ ràng cảm thấy cô ngốc nghếch, nhưng khi thấy cô bị bắt nạt và gặp nguy hiểm, anh làm sao cũng không cách nào bỏ mặc cô.
Gì vậy anh, chúng ta về đến nhà chưa?
.
Không có gì, chúng ta vẫn chưa về đến nhà, em ngủ tiếp đi, khi nào về đến anh sẽ gọi.
Chắc chắn rằng cô không sao, Bạch Thần Á mới bế cô trở lại xe.
Anh lo người của nhà họ Nghiêm sẽ không cho anh đi.
Cũng lo nếu có người biết thân phận của anh, có khi nào anh lại bị bắt cóc nữa không...
Song, bây giờ anh lại rất lo, không biết phải nói với cô anh là cậu bé năm đó thế nào.
Lúc ấy anh không từ mà biệt, là chắc chắn mình nhất định sẽ trở lại.
Anh rất hạnh phúc.
Anh gặp lại cô sau mười tám năm và trở thành ân nhân bé nhỏ của cô.
Nhẹ nhàng đặt cố lên xe rồi lại một mạch đến bệnh viện, rồi bể cô chạy và5o phòng cấp cứu.
Nhưng một lát sau, kết quả kiểm tra của bác sĩ lại làm anh dở khóc dở cười.
Anh Bạch, cô ấy không sao, chẳng qua là ngủ thiếp đi thôi, anh nên đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, chứ không phải đến bệnh viện.
Ưm...
Nghiêm Thư Mạt như bị làm ồn, không vui chu môi.
Cô mơ mơ màng màng dụi mắt, hé mắt ra nhìn anh.
Vì thế, anh đã không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi, sau đó đợi anh về đến nhà họ Bạch, sẽ quay lại tìm cô.
Nhưng ở trong mắt cô, anh lại là tên nhóc đã lặng lẽ bỏ đi.
Hơn nữa, còn trộm tiền lẻ và bánh ngọt của cô...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.