Chương 1967: Dịch tiểu linh trở về (13)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 534 chữ
- 2022-02-17 04:12:57
Thần kinh cô cũng như dây đàn, giây tiếp theo, cô dường như có thể nghe ra đó là tiếng bước chân của ai, sắc mặt bỗng dưng thay đ8ổi.
Cô nhanh chóng bỏ khung ảnh xuống, quay người chạy ra ban công và kéo rèm cửa lại, vừa vặn che khuất người cô!
Két 3két...
Cửa phòng bị người bên ngoài mở ra.
Nghiêm Thư Hãn đứng ở cửa ra vào.
Đôi mắt đen của Nghiêm Thư Hãn hiện lên vẻ thâm sâu, anh cầm chăn lên và ngửi.
Có mùi của cô, hơn nữa, chăn vẫn còn ẩm.
Cô vừa nằm ở đây và ôm chăn bông của anh? Nghiêm Thư Hãn nhìn chằm chằm chiếc chăn trong tay, ánh mắt trở nên ghen tị.
Dù anh nói với giọng thương lượng, kèm với đó là sự cưng chiều vô hạn.
Tuy nhiên, đáp lại anh là sự im lặng chết chóc trong căn phòng.
Xem ra, anh nên làm gì đó.
Nghiêm Thư Hãn đặt chân xuống, một giây sau, anh xốc ga giường lên với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Anh vốn nghĩ anh sẽ tìm thấy cô ở dưới gầm giường, nhưng dưới gầm giường trống không, ngay cả cái bóng cũng không có.
Anh nhanh chóng la mắt đến tủ quần áo.
Xưa nay anh không cho phép ai bước vào phòng của mình, nhưng bây giờ lại có một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ ở đây...
Mùi hương này...
Vợ bé nhỏ! Cô vợ nhỏ của anh về rồi sao?
Cô đã vào đây!
Nghiêm Thư Hãn đóng cửa lại và bước vào phòng.
Anh lia mắt khắp phòng một lượt.
Anh còn chưa được cô vợ nhỏ của anh ôm bao giờ, mà chiếc chăn này lại giành trước...
Lát nữa phải mang nó đi đốt, thay cái mới mới được!
Cô không ở trên giường...
Giường ngủ lộn xộn, tủ quần áo chưa đóng chặt, trên bàn rõ ràng là thiếu mất mấy khung ảnh...
Chắc hẳn là có ai đó đã vào phòng của anh.
Là cô sao?
Đôi mắt đen láy của anh sáng như đ9uốc, gương mặt không chút biểu cảm, trong mắt xẹt qua tia cảnh giác.
Vừa rồi hình như anh nghe thấy có tiếng động trong 6phòng? Nghiêm Thư Hãn mím môi, đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên căng t5hẳng.
Trên mặt Nghiêm Thư Hãn đột nhiên nở một nụ cười cưng chiều.
Anh cởi áo khoác âu phục trên người mắc lên giá áo, sau đó nới lỏng cà vạt và bước đến giường.
Cô vợ bé bỏng, em muốn tự đi ra, hay là muốn anh tóm em ra?
Mắt của Nghiêm Thư Hãn lóe lên, bình thản cất giọng.
Trong phòng, chỗ dễ nấp nhất chính là tủ quần áo.
Anh đứng ở trước tủ, đầu tiên là đưa tay gõ vào cửa tủ.
Không đợi phản hồi, anh đã mở tủ ra.
Anh lục tung tủ quần áo, nhưng không tìm thấy bóng dáng cô đâu, sắc mặt Nghiêm Thư Hãn hơi trầm xuống, nụ cười trên môi biến mất, sốt sắng tìm cô trong phòng.
Bàn, ghế sô pha, nhà vệ sinh...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.