Chương 1973: Từ hôn(4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 550 chữ
- 2022-02-17 04:12:57
Cậu Nghiêm, vừa rồi cô chủ của tôi có trở về, nhưng chỉ cất đồ rồi rời đi, không nói là đi đâu.
Thoáng thấy vẻ mặt khó c8hịu của Nghiêm Thư Hãn, quản gia không dám nhiều lời.
Ông nghĩ thầm, dù sao Dịch Tiểu Linh cũng không có ở đây, t3hế là ông bèn lặng lẽ ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Nghiêm Thư Hãn.
Anh nghĩ rằng chỉ cần cô trở về là bọn họ sẽ giống như trước đây.
Nghĩ rằng...
Nhưng, mọi thứ khác xa những gì anh nghĩ.
Khi anh nhận được tin báo và tức tốc đến sân bay, chuyến bay của cô đã cất cánh...
Sắc mặt của Nghiêm Thư Hãn tái mét, nắm chặt lấy hai tay, khớp xương phát ra tiếng răng rắc.
Nhìn căn phòng trống trải, tim anh như bị nhồi đầy bông, khó chịu đến khó thở.
Anh lại lấy đi khung ảnh trên bàn, chỉ để lại một mảnh giấy ghi chú trên bàn rồi rời khỏi biệt thự nhà họ Dịch.
Ngay khi anh vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, trong phòng vốn yên tĩnh, cửa tủ quần áo đang đóng chặt đột nhiên chậm rãi mở ra từ bên trong.
Một cái đầu nhỏ thò ra, Dịch Tiểu Linh từ bên trong chui ra, vẻ hoảng sợ vẫn còn hiện trên gương mặt xinh đẹp.
Sau đó quay đầu quan sát phòng của cô.
Cô đi xa một năm, anh cũng tròn một năm không tới đây.
Giá như đây chỉ là lời ước hẹn của họ thì hay biết mấy, chờ cô trở về, lại đúng lúc đã trưởng thành, dù chưa thể kết hôn ngay thì họ cũng có thể đính hôn trước.
Anh nhìn chòng 9chọc vào khung ảnh dưới sàn bằng đôi mắt sắc bén.
Những tấm ảnh này là thứ ban đầu được đặt trong phòng anh, một 6bức ảnh anh đều coi như báu vật...
Giờ phút này, nó bị vứt lung tung ở mép bàn.
Tiếng động mà anh nghe th5ấy khi nãy chính là tiếng của khung ảnh từ trên bàn rơi xuống.
Anh bước tới, khom người nhặt khung ảnh lên và nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô gái trên bức ảnh.
Anh nhếch môi nở nụ cười cưng chiều, dùng ngón tay lau sạch bụi trên khung ảnh, rồi đặt nó trở lại bàn.
Cô tránh mặt anh.
Giống như một năm trước, khi đi du học, cô cũng vô duyên vô cớ tránh mặt anh.
Thậm chí anh còn chưa kịp tiễn cô lên máy bay, cô đã rời đi.
Chỉ suýt nữa thôi...
Suýt nữa thôi là bị tóm rồi.
Nếu không phải có biết anh rất quan tâm đến mấy tấm ảnh kia, cố ý vứt bừa ảnh lên bàn, khiến anh tức giận bỏ đi, e rằng anh ở trong phòng thêm vài phút nữa là sẽ phát hiện trong phòng có người.
Dịch Tiểu Linh đứng trước tủ, một lúc sau mới bước tới trước bàn, thấy khung ảnh đặt trên đó giờ đã biến mất.
Khó khăn lắm cô mới trộm được, vậy mà bây giờ lại bị lấy lại.
Cô thật sự hết cách! Thoáng thấy tờ giấy đang được đè trên bàn, cô đưa tay kéo nó ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.