Chương 1992: Là anh bỏ cô (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 579 chữ
- 2022-02-17 04:12:57
Anh đã từng là người cô yêu nhất, cũng là người hiểu rõ cô nhất trên đời này.
Nếu anh đã biết không phải, vậy sao lúc đó anh không vạch tr8ần Tiểu Linh?
Dương Thư Trần nghi ngờ chau mày.
Cái này anh phải hỏi em trước, hai đứa ở nước ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghiê3m Thư Hãn trầm giọng.
Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô nhất định phải trốn tránh không chịu gặp anh, vừa xuất hiện là dẫn theo một người đà9n ông, nói là bạn trai của mình? Nếu bạn trai của cô không phải là anh, anh sẽ chính tay bóp chết cô!
Ở nước ngoài...
Anh, không phải anh6 không biết tính tình của Tiểu Linh, em làm sao quản được cô ấy, còn sắp bị cô ấy hành đến chết.
Chỉ có ở trước mặt anh, cô ấy mới ngoan t5hôi.
Vừa nhắc tới khoảng thời gian hai người họ ở bên nhau, Dương Thư Trần đầy khổ tâm, thiếu điều muốn khóc cho Nghiêm Thư Hãn xem.
Nếu anh thật sự chia tay với cô ấy, với tính tình của cô ấy, đảm
bảo hai ngày sau là sẽ tìm đến tận nhà, quấn lấy anh muốn tái hợp.
Dương Thư Trần nói chắc nịch.
Nghiêm Thư Hãn liếc cậu, Dương Thư Trần lập tức giơ tay lên thề.
Không xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?
Nghiêm Thư Hãn cau chặt mày, ánh mắt có chút cô đơn.
Nếu không xảy ra chuyện gì, sao Dịch Tiểu Linh lại đột nhiên trở nên xa cách với anh như thế, thậm chí còn nói với anh là chỉ coi anh như anh trai.
Anh trai...
Em rất nghiêm túc!
...
Nghiêm Thư Hãn hơi cụp mắt như có điều suy nghĩ.
Trong biệt thự nhà họ Dịch.
Cô sẽ ôm hôn một người anh trai, và ngày nào cũng la hét đòi cưới anh khi trưởng thành sao?
Thật sự không có.
Nhớ tới điều gì đó, Dương Thư Trần chợt nói:
Nhưng em phát hiện, khi vừa sang nước ngoài, Tiểu Linh ngoan ngoãn một thời gian thì trốn cả em luôn.
Em tưởng là tại cô ấy nhớ nhà, chưa thích ứng với trời Tây nên mới như vậy, em cũng không để ý lắm.
Nghe vậy, Nghiêm Thư Hãn trầm mặc.
Anh, rốt cuộc là hai người có chuyện gì vậy? Muốn chia tay nhau thật à? Em thấy Tiểu Linh chỉ mạnh miệng thôi, chứ trong lòng yêu anh muốn chết.
Tiểu Linh, là mẹ đây,mẹ vào được không?
Nhan Linh đứng ở ngoài cửa phòng, gõ cửa phòng một cái.
Bà đợi hồi lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Bà không khỏi nhíu mày.
Con bé đã ngủ rồi sao? Nhưng hôm nay nó không xuống nhà ăn cơm, chẳng lẽ là ngủ cả ngày? Vừa nghĩ Dịch Tiểu Linh mới về nước, có thể bị lệch múi giờ, Nhan Linh liền không vào phòng mà lại trở xuống phòng khách.
Dịch Hải Âm, đều tại anh cả, gì mà từ hôn chứ? Bây giờ thì hay rồi, mất con rể, lỡ may Tiểu Linh thật sự quen cái cậu người Tây kia, sau này anh cứ đợi mà khóc đi!
Nhan Linh ngồi đối diện Dịch Hải Âm, trách cứ.
Nó dám!
Dịch Hải Âm đang đọc sách, vừa nghe thấy Nhan Linh nói liền gấp sách lại, mặt biến sắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.