Chương 1993: Là anh bỏ cô (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 693 chữ
- 2022-02-17 04:12:57
Nhưng sau khi có con, hình như ông không còn yêu bà như trước nữa.
Dòng chính của nhà họ Dịch ít người, bà muốn sinh hai đứa, nhưng8 nào ngờ ông lại tự đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh mà không nói tiếng nào với bà, khiến bà đau lòng muốn chết.
Bà biết là ông yêu3 thương mình, không muốn người nhà họ Dịch gây áp lực cho bà, coi bà là cái máy đẻ.
Ông bà cụ Dịch cũng rất sáng suốt, không ngại 9bọn họ chỉ có một đứa con gái.
Chuyện này đến đó cũng chấm dứt.
Nhưng từ khi có con gái, tâm tư của ông không còn hoàn toà6n đặt vào bà nữa.
Em đang nói linh tinh gì thế?
Em không nói linh tinh, anh đã từng nói là chỉ cần em thích thì anh cũng thích.
Bây giờ em hỏi anh, anh còn giữ lời không?
Nhan Linh nắm chặt lấy vạt áo của ông và hỏi.
Em còn lâu mới khóc.
Nhan Linh lườm ông.
Mắt em đỏ kìa.
Dịch Hải Âm vẫn cau mày.
Nhan Linh:
...
Ly hôn! Phải ly hôn ngay! Hai người đang đấu trí đầu dùng trong phòng khách, thì tại cầu thang trên lầu hai, Dịch Tiểu Linh đang đứng yên ở đó.
Nghe đoạn đối thoại tưởng chừng như tranh cãi nhưng vô cùng tình cảm giữa ba mẹ, lòng cô hơi xao động, ánh mắt cũng trở nên cô đơn.
Từ nhỏ cô đã chưa từng ngưỡng mộ ai.
Tình yêu của cha mẹ đã từng là tình yêu cô ngưỡng mộ nhất, sau này Nghiêm Thư Hãn nói với cô là anh sẽ còn cưng chiều cô hơn cả ba cô.
Cô tin điều đó.
Dịch Hải Âm:
...
Nếu ông trả lời là ông không giữ lời, thế thì chẳng khác nào nói không yêu bà.
Nhưng nếu ông nói ông giữ lời, bà bảo ông đồng ý cho Nghiêm Thư Hãn và Tiểu Linh kết hôn thì làm sao bây giờ.
Vừa ra đời, cô đã có được tình yêu thương của cha mẹ và sự cưng chiều của anh Hãn...
Cô là cô vợ bé bỏng của anh, anh là chồng bé nhỏ của cô, đổi thanh mai trúc mã bọn họ rất vô tư.
Người đàn ông này có biết ăn nói không vậy? Không biết phụ nữ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Vạch trần bà làm gì?
Dịch Hải Âm, vừa rồi anh hứa với em là sau này đều nghe lời em, là thật sao?
Nghĩ tới việc quan trọng, Nhan Linh vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Dịch Hải Âm không chớp mắt, sợ ông đổi ý.
Ngoài việc đồng ý để Nghiêm Thư Hãn làm con rể của anh, những việc khác anh đều nghe em.
Dịch Hải Âm lạnh lùng bổ sung.
Bẫy, đây tuyệt đối là cái bẫy!
Anh trả lời đi chứ!
Thấy Dịch Hải Âm im lặng, hốc mắt Nhan Linh đỏ lên.
Anh giữ lời, em đừng khóc!
Dịch Hải Âm cuống lên, lập tức ôm lấy mặt bà, trịnh trọng gật đầu:
Em nói thế nào thì là thế ấy, đừng khóc.
Nếu không chạy tới nhà họ Nghiêm giành Tiểu Linh với Hãn Hãn thì lại đi phàn nàn với bà là phải đưa con gái đi c5àng xa nhà họ Nghiêm càng tốt.
Ông chỉ lo con gái mình bị cướp đi, không lo ông mà cứ xem nhẹ bà như thế thì sẽ mất bà sao? Bây giờ, cả chàng rể bà thích, ông cũng làm trái ý bà!
Vợ à!
Vừa nghe Nhạn Linh nói thế, Dịch Hải Âm liền bỏ sách xuống, đi đến bên cạnh bà và ôm bà vào lòng.
Anh chính là tín ngưỡng của cô, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nuốt lời.
Nhớ tới Nghiêm Thư Hãn, tim cô đau nhói, bèn quay người trở vào phòng mình, nhào lên giường ôm lấy con búp bê vải anh tặng cô.
Cô nhìn lại căn phòng của mình, gần như hơn nửa đồ đạc đều là của Nghiêm Thư Hãn mua cho cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.