Chương 207: Gọi điện thoại cho ba! (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 648 chữ
- 2022-02-06 12:47:41
Dạ?
Hãn Hãn hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, mừng rỡ nhảy xuống bàn học, quay người chạy ra ngoài.
Nhìn 8thấy Nhan Linh đứng trước cửa nhà trẻ, cậu chạy nhào vào lòng cô, ngẩng cái đầu nhỏ, ngọt ngào gọi,
Di Linh Nhi...
Tiểu na3m thần đẹp trai của dì, thật sự khiến dì mê chết rồi.
Nhan Linh bể cậu nhóc lên, vui vẻ hồn chụt lên má cậu một cái.
Thấy cậu đã đeo ba-lô trên vai, cô chào tạm biệt cô giáo rồi bể cậu rời khỏi nhà trẻ.
Một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, vừa đến nhà trẻ, Hãn Hãn vẫn ôm chặt cái ba-lô nhỏ của mình.
Bọn họ đều biết Tổng Giám đốc chưa lập gia đình, không thể nào có con, nhưng hôm nay lại đột nhiên có một đứa bé ba tuổi tìm tới tập đoàn.
Thư ký tiếp đón ở quầy lễ tân sắp tò mò muốn chết rồi.
Ngày nào cũng có đủ các phiên bản suy diễn và phỏng đoán khác nhau để chỉ trích cô.
Nghiêm Thừa Trì nhìn vào di động của mình, ánh mắt hơi lóe lên.
Anh nhanh chóng kí tên lên tài liệu, rồi ném cây bút máy trên tay sang bên, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên màn hình LCD trên tường.
Chương trình phát sóng trực tiếp của đài truyền hình đã không còn bóng dáng của Hạ Trường Duyệt nữa, nhưng độ hot của tin tức vẫn cao như cũ.
Dì ơi, sao Tiểu Duyệt Duyệt k6hông tới đón cháu vậy?
Hãn Hãn ngoan ngoãn rúc vào lòng Nhan Linh, chu môi hỏi.
Mẹ cháu bận quá nên mấy ngày tới dì5 sẽ tới đón cháu, rồi đưa cháu về nhà dì ở mấy ngày.
Nhan Linh ngẫm nghĩ rồi nói khéo.
Nhất định là Tiểu Duyệt Duyệt bị bắt nạt không vui, nhưng không muốn để Hãn Hãn lo lắng, nên mới để dì Linh Nhi tới đón cậu.
Đại vương Hãn Hãn phải bảo vệ Tiếu Duyệt Duyệt! Đôi mắt đen láy của cậu nhóc lóe lên ánh sáng kiên định, quay đầu nhìn về nhà trẻ càng lúc càng xa sau lưng.
Nhiều ngày vậy rồi, cô thậm chí chẳng gọi cho anh cú điện thoại nào.
Sự việc đã đến nước này, ở thành phố G chỉ có anh mới có khả năng dẹp loạn giúp cô.
Lời nói của công chúa nhỏ lại lởn vởn trong đầu.
Không được, cậu phải mau chóng đi tìm ông thô lỗ.
Mãi mới chờ được đến lúc nghỉ trưa, mọi người ngủ thiếp đi, cậu nhân đúng cơ hội, thừa dịp cô giáo không chú ý, bèn nhổm dậy trên giường, nhét gối vào chăn, ngụy trang đâu vào đấy mới nhanh chóng tụt xuống giường, xách theo ba-lô nhỏ của mình, lén chuồn ra ngoài.
Cậu nhóc ném ba-lô ra ngoài hàng rào trước rồi mới khéo léo chui người ra, phủi tay, gảy chóp mũi một cái thật ngầu, rồi đeo ba-lô lên vai, quay người chạy thật nhanh ra ven đường.
Nhưng hết lần này tới lần khác, từ đầu tới cuối cô cũng không nghĩ đến chuyện tới nhờ vả anh.
Cô đang sợ điều gì? Sợ anh ép cô rời khỏi An Thần Húc sao?
Cốc cốc...
Thư ký vội vã từ bên ngoài đi vào, kính cẩn cúi người,
Tổng Giám đốc, vừa nhận được tin tức từ quầy lễ tân, có một bé trai tự xưng là Đại vương Hãn Hãn đang ở đại sảnh của tập đoàn, nói là muốn gặp anh.
Nói xong, thư ký dè dặt nhìn về phía Nghiêm Thừa Trì.
Tại Tập đoàn Nghiêm thị.
Bóng Nghiêm Thừa Trì cao lớn ngồi trước bàn làm việc, âu phục màu đen càng tôn lên khuôn mặt lạnh lùng và xa cách của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.