Chương 2329: Hạnh phúc đến quá bất ngờ (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 590 chữ
- 2022-02-19 03:39:36
Chú Thượng, cháu biết vì thím út nên chú không muốn đối mặt với em gái, nhưng em ấy vô tội.
Em ấy chào đời hai ngày rồ8i mà còn chưa được nhìn thấy cha mẹ mình, ngay cả cái tên mụ cũng chẳng có.
Dáng vẻ đáng thương của cô nhóc khiến ai nhìn vào cũng không khỏi mềm lòng...
Theo bản năng, Dương Thư Trần định dỗ cô bé, nhưng cậu cố gắng cắn răng chịu đựng vì chợt nhớ đến Thượng Lăng Tư.
Cô bé khóc xé ruột xé gan như biết cha ghét mình vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào nhăn lại, nước mắt nước mũi đầm đìa, ngay cả đôi tay nhỏ bé cũng biết thành đấm chặt đến mức mấy đầu ngón tay trắng bệch.
Ngay lúc Dương Thư Trần sắp không nhịn được, Thượng Lăng Tư rốt cuộc cũng nhúc nhích.
Ông đứng bật dậy, sau đó lấy hết can đảm xoay người nhìn về phía cô bé trong lồng kính.
Cậu chỉ đứng mặc cho cô bé trong lồng kính khóc thét, tiếng khóc ngày một yếu dần.
Thượng Lăng Tư nhíu chặt mày, đường nét trên gương mặt căng cứng lại.
Bình thường ông chỉ gọi cậu là Tam Nhi...
Oa!
Đứa trẻ trong lồng kính chợt gào khóc.
Đứa trẻ không có mẹ đã đủ đáng thương rồi,6 nếu đến cha ruột cũng ghét bỏ thì cô nhóc này có khác gì trẻ mồ côi đâu?
...
Cơn tức trong lòng Thượng Lăng Tư dần tan biến5.
Có điều, ông vẫn không muốn lại nhìn cô bé trong lồng kính.
Chủ Thượng...
Nghiêm Tam Nhi!
Thượng Lăng Tư hạ giọng quát.
Từ nhỏ Dương Thư Trần đã thích đi theo Thượng Lăng Tư, cậu biết rõ Thượng Lăng Tư chỉ gọi đủ cả tên lẫn họ của mình khi thực sự tức giận thôi.
Đôi tay đặt trên đầu gối lặng lẽ dùng lực kìm nén để không ôm lấy đứa trẻ trước mắt.
Thế nhưng cô nhóc trong lồng kính vẫn không chịu dừng lại, từng tiếng khóc thảm thiết như mũi dao sắc không ngừng khoét sâu vào trái tim Thượng Lăng Tư.
Cơ thể ông cứng đờ như một pho tượng điêu khắc.
Đây là công chúa nhỏ mà ông đã chờ đợi từ rất lâu, nếu có thể thì ông sẽ mang cả thế giới đến trước mặt cô bé, miễn là cô bé trưởng thành một cách bình yên và vui sướng.
Nhưng tại sao cái giá phải trả cho sự ra đời của con lại là ông mất đi người mình yêu chân thành chứ? Ông không biết mình cần phải đối mặt với con gái ruột như thế nào...
Ôm con bé về phòng đi.
Thượng Lăng Tư mím chặt đôi môi mỏng, hồi lâu sau mới hé môi nói một câu.
Chú thấy có lỗi với thím, vậy chú có từng 3nghĩ mình cũng có lỗi với em ấy không?
Dương Thư Trần nói thẳng trước ánh mắt tức giận của Thượng Lăng Tư.
Dư Tâm Tin9h liều mạng sinh con ra không phải là để cho con gái yêu của mình chịu khổ.
Lúc này cô nhóc đẩy nếp nhăn vẫn còn đang khóc thút thít, trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Không chỉ vậy, cô bé còn huơ huơ cánh tay nhỏ về phía ông như đang chờ cha ôm mình...
Khi vừa chạm phải ánh mắt cô bé, Thượng Lăng Tư lập tức ngẩn ra, lồng ngực như bị thứ gì đó đâm thẳng vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.