Chương 2398: Cảnh giới cao nhất của khổ nhục kế (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 581 chữ
- 2022-02-19 03:44:40
Không phải trong người anh khó chịu, mà đang ám chỉ có trước cửa có người...
Hãn Hãn, cháu tỉnh rồi à, bây giờ cảm thấ8y thế nào?
Vừa nghe thấy tiếng ho của Nghiêm Thư Hãn, Nhan Linh đã vội tiến lên trước, đau lòng đặt tay lên trán anh.
Dì, cháu không sao.
Nghiêm Thư Hãn vừa nói được mấy chữ lại không nhịn được ho khan hai tiếng.
Nhìn anh như này thậ9t sự không giống như không sao.
Nhan Linh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Nghiêm Thư Hãn.
Bây giờ cháu không cần nghĩ ngợi gì cả, chăm sóc bản thân cho tốt là được.
Nhưng chú Dịch có nỡ gả Tiểu Linh không?
Nghiêm Thư Hãn quay đầu nhìn về phía Dịch Hải Âm.
Dịch Hải Âm đã tới nhưng chỉ đứng ở cửa nhìn anh chứ cũng không đi vào, rõ ràng là còn chưa nguôi giận.
Hai đứa là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, lại được hứa hôn với nhau, thích nhau là chuyện bình thường.
Ông chỉ ghen tị vì con gái Nghiêm Thừa Trì lúc nào cũng dính lấy ba, còn công chúa nhỏ của của mình lại chỉ dính lấy Hãn Hãn.
Nói chung, chuyện này về sau để dì quyết định, cháu chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi.
Dì, dì đừng trách chủ Dịch, 5là cháu không tốt nên chủ Dịch mới không yên tâm giao Tiểu Linh cho cháu, sau này cháu sẽ cố gắng hơn nữa.
Phủi phui! Ai nói cháu không tốt? Cháu liều mạng quá rồi đó, đến mức bản thân làm việc quá sức mà cũng không biết.
Dù không cho cháu lấy sức khỏe ra đùa nữa, chuyện này dừng lại ở đây.
Chờ cháu khỏe lại, cháu muốn bàn chuyện cưới hỏi với chủ Dịch khi nào cũng được.
Nhan Linh nghe mà lòng khó chịu, bèn quay đầu trừng mắt với Dịch Hải Âm đang đứng ở cử6a một cái.
Dịch Hải Âm:
...
.
Ông đã đứng ở cửa rồi mà vẫn trúng đạn...
Chờ khi nào cháu xuất viện thì đến nhà họ Dịch một chuyển, chú Dịch của cháu sẽ không đi đâu hết, ở nhà chờ cháu đến hỏi cưới.
Nhan Linh nói chắc như đinh đóng cột, thấy Nghiêm Thư Hãn không nói gì nữa mới đứng lên, kéo tay Dịch Tiểu Linh.
Con ở lại bệnh viện chăm sóc Hãn Hãn, chỗ ba con để mẹ lo.
Dạ.
Dịch Tiểu Linh gật đầu như giã tỏi.
Ông ấy hại cháu nằm ở đây rồi, còn có mặt mũi phản đối sao?
Nhan Linh hừ lạnh một tiếng, thấy gương mặt tái nhợt của Nghiêm Thư Hãn thì lại trừng mắt với Dịch Hải Âm thêm một cái.
Hãn Hãn đã ốm ra thế này rồi mà vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của ông, sao ông không tỏ ra rộng lượng một chút, tha thứ cho con trẻ đi chứ?
Huống chi chuyện này cũng không phải lỗi của Hãn Hãn.
Từ nhỏ cô đã biết ba cô chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mẹ cô tức giận.
Có mẹ cô đứng ra, ngay cả cô cũng sẽ ít bị mắng hơn.
Dịch Tiểu Linh nhìn Dịch Hải Âm, trên gương mặt tuấn tú của ông chỉ có biểu cảm lạnh nhạt.
Chẳng qua hai hàng lông mày của ông lại khẽ nhíu như có điều muốn nói, đồng thời còn có vẻ bối rối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.