Chương 240: Tại sao không yêu nữa? (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 633 chữ
- 2022-02-06 12:48:44
Hạ Trường Duyệt vội vàng đuổi theo anh.
Nhìn bóng dáng cao quý của anh chen chúc bên chiếc bàn nướng thịt nhỏ, cô8 bỗng cảm thấy vô cùng tương phản.
Cô kéo lấy cánh tay anh,
Nghiêm Thừa Trì, hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn đi3?
Không phải em muốn ăn thịt nướng ở đây sao?
Nghiêm Thừa Trì liếc nhìn cô, hờ hững nói.
Đến khi cô bình tĩnh trở lại thì đã gọi một bàn thức ăn đủ cho rất nhiều người...
Nhìn ông chủ vui vẻ rời đi, trong lòng Hạ Trường Duyệt chỉ muốn tự sát.
Cô nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thừa Tì, thể mà anh không thèm nhắc cô một câu.
Tốt xấu gì cũng giúp cô ăn một chút đi chứ, một bàn đầy ắp như vậy.
Tôi không đói, không phải em muốn ăn đồ nướng sao?
Nghiêm Thừa Trì khẽ cau mày, lãnh đạm hỏi ngược lại.
Vì vậy anh cùng cô đến ăn đồ nướng chỉ là để xem cô làm trò cười sao? Hạ Trường Duyệt rên lên một tiếng, tiếp tục vùi đầu cực khổ chiến đấu.
Nghiêm Thừa Trì dường như không nhìn ra vẻ phiền muộn của cô, bóng dáng cao ráo vẫn tao nhã ngồi trên ghế Khuôn mặt anh rất bình thản, đôi mắt đen sâu thẳm xa xăm, để lộ ra một tia sáng khó hiểu.
Nửa tiếng sau đó, Hạ Trường Duyệt như bị trúng phải thuốc, có phải vừa ăn vừa bò cũng phải ăn cho bằng hết các món mình đã gọi.
Cái miệng nhỏ y như loài gặm nhấm, không ngừng nhai.
Anh rất tự nhiên lau9 sạch chiếc ghế để cô ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói chuyện.
Bầu không khí khó x6ử đến nỗi Hạ Trường Duyệt không nhịn được, khẽ ho hai cái để phá vỡ sự im lặng.
Hai người muốn gọi món gì? Đừng5 thấy quầy hàng của chúng tôi nhỏ, thịt nướng của chúng tôi rất nổi tiếng, sinh viên gần đây đều thích ăn.
Hạ Trường Duyệt thở phào nhẹ nhõm khi ông chủ cầm thực đơn đi tới.
Cô nhận lấy thực đơn vội vàng gọi món.
Thực tế, cô không biết mình đang gọi món gì, chỉ là ngồi cùng bàn với Nghiêm Thừa Trì khiến cô căng thẳng nên bắt đầu gọi món liên tục.
Má cô phồng lên không biết là vì nhồi quá nhiều thức ăn hay vì tức giận.
Cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Nghiêm Thừa Trì đang từ tốn uống nước.
Đúng, đúng là anh đang uống nước! Người đàn ông đến quầy thịt nướng chỉ để uống nước khoáng!
Nghiêm Thừa Trì, anh không ăn sao?
Hạ Trường Duyệt cố vớt vát lần cuối.
Sốt cà chua dính ở khóe miệng, cô theo bản năng đưa tay lên lau, nhưng lại có một cánh tay khác nhanh hơn cô.
Khi chiếc khăn tay bằng lụa chạm vào mặt, cơ thể của Hạ Trường Duyệt ngay lập tức cứng đờ.
Cô sửng sốt nhìn Nghiêm Thừa Trì đang lau miệng giúp mình.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng giống như đang lau vật gì dễ vỡ.
Một lúc sau anh nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của cô, không cử động.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nửa cái bàn, trong đôi mắt trong veo của cô chỉ có hình bóng của anh.
Nghiêm Thừa Trì siết chặt lòng bàn tay, cảm giác hồi hộp của cảnh tượng bốn năm trước, dường như lại tràn vào trái tim anh chỉ trong chớp mắt.
Anh không biết một cô gái phải dũng cảm đến thế nào mới có thể thất bại hết lần này tới lần khác mà vẫn tiếp tục chiến đấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.