Chương 2520: Vạch mặt bạch liên hoa (17)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 616 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Cô cứ thế mà được vào phòng lập trình rồi sao?
Quan Vũ Niệm đưa tay lên nhéo má mình, đau quá, cô lấy lại tinh thần rồi túm lấ8y tay cậu.
Đừng nói là cậu Trần, cho dù bắt cô gọi cậu là ân nhân cô cũng bằng lòng!
Giả đấy.
Dương Thư T6rần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kích động của cô, ánh mắt nheo lại, bất ngờ ném ra hai chữ.
Đúng là như một gáo nước lạnh dộ5i từ đỉnh đầu xuống.
Quan Vũ Niệm thực sự muốn đập vào mặt cậu vài phút, đã lợi dụng người khác còn ra vẻ tử tế.
Vô sỉ!
Nụ cười trên khuôn mặt Quan Vũ Niệm cứng lại.
Nhưng vừa nãy anh mới nói...
Vừa nãy tôi chỉ lừa Chương Viên Uyển thôi, cô không hiểu hả? Phòng lập trình của CJ phải trải qua biết bao cửa ải mới có thể bước chân vào, cô mới chỉ thông qua bài khảo sát đơn giản nhất, cứ như thế mà có thể vào sẽ khó có thể khiến mọi người tin phục.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Quan Vũ Niệm, nụ cười của cậu càng sâu hơn.
Chậc chậc, thư ký Quan nghĩ đi đâu thế, tôi chỉ đơn thuần muốn cô ở bên tôi một ngày, ai biết cô lại đang nghĩ gì chứ?
Không nhìn ra đấy, hóa ra cô lại ham muốn tôi như vậy, cả ngày lẫn đêm đều muốn ngủ với tôi.
Dương Thư Trần, anh cho tôi đến phòng lập trình thật sao?
Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cô hoa đầu chóng mặt 3luôn, cô nhìn cậu bằng ánh mắt đầy trông đợi.
Cô đã nghĩ xong rồi, chỉ cần cô có thể vào phòng lập trình, sau này Dương Thư T9rần chính là ân nhân của cô.
Khẩu khí thể hiện sự thương lượng ấy của cậu khiến Quan Vũ Niệm cũng phải ngẩng mặt lên nhìn.
Anh đồng ý cho tôi vào hả?
Xin tôi đi, xin tôi rồi tôi sẽ cân nhắc.
Dương Thư Trần nắm cằm cô, hành động theo thói quen, tuy không nghiêm túc nhưng chứa đựng cả sự cưng chiều trong đó.
Sau đó cậu lại giơ tay lên xoa đầu cô:
Trong đầu chứa cái gì mà dễ lừa thể hả.
Quan Vũ Niệm:
...
Ai mà lại nói láo như cơm bữa giống anh chứ!
Muốn vào phòng lập trình vậy hả?
Dương Thư Trần chuyển chủ đề ngay lập tức, ánh mắt tinh nghịch, ngón tay thon dài đưa lên mơn trớn đôi môi mỏng, nở nụ cười đầy ma mị.
...
Vô lại! Quan Vũ Niệm chuẩn bị hất tay cậu xuống thì nghe thấy cậu bổ sung thêm một câu:
Không cầu xin tôi thì lấy lòng tôi cũng được, ví dụ như ở bên tôi một ngày.
Lưu manh!
Quan Vũ Niệm vừa nghe câu nói câu này, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Cậu coi cô là cái gì?
Không cho cô ngủ là thẹn quá hóa giận hả?
Dương Thư Trần đi đến bên cạnh cô, tròng mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang hừng hực lửa giận.
Tôi đói rồi, đi nấu cơm cho tôi đi, tôi ăn no biết đâu tâm tình tốt lên sẽ cho cô vào phòng lập trình.
Chỉ là nấu cơm thôi hả?
Quan Vũ Niệm ngẩn ra.
Tiểu Niệm Niệm, tôi biết cô có ý nghĩ không đứng đắn với tôi, hóa ra cô không chỉ muốn nấu cơm à...
Ánh mắt Dương Thư Trần thay đổi, khóe miệng cười tươi, khuôn mặt yêu mị cố ý tiến sát lại gần cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.