Chương 2529: Tất cả đều là mưu mẹo! (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 575 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Được rồi, đừng khóc đừng khóc, nếu cháu khóc, Thư Trần lại trách bà bây giờ.
Dương Mộc Nhã vừa mở miệng, Dương Thư Trần đứng bên cạnh8 đã lập tức tiến lên trước, ôm cô vào lòng.
Hai tay nắm lấy bả vai cô, để cô quay mặt về phía mình.
Thấy đôi mắt ngấn 3lệ của cô, cậu mới nhận ra những lời cô vừa nói không phải để đối phó với Dương Mộc Nhã, mà là sự thật.
Bốp...
Quan Vũ Niệm ngẩng đầu, hất văng tay cậu ra khỏi mặt mình.
Trong ánh mắt toàn là sự tức giận.
Dương Thư Trần, anh gài tôi? Chuyện lớn như vậy, anh cũng không thèm bàn bạc với tôi một câu đã tự ý đưa tôi đến nhà bà ngoại anh, còn bảo tôi giả làm...
Quan Vũ Niệm nói được một nửa thì dừng lại, cảnh giác nhìn quanh, lo lắng ngộ nhỡ buột miệng nói ra lại bị người khác nghe được.
Hóa ra cô là trẻ mồ cô9i...
Sau này em có anh rồi, anh sẽ không để em một mình nữa.
Môi mỏng hé mở, giọng nói nhẹ nhàng đầy nghiêm túc.
Đú6ng đúng, không chỉ Thư Trần, cháu còn có bà ngoại mà.
Tóm lại, anh cẩn thận một chút cho tôi, nếu chuyện bại lộ, anh đừng trách tôi không nhắc trước, gạt người sẽ không có kết cục tốt!
Quan Vũ Niệm quát xong thì tức giận xoay người, cất bước chuẩn bị đi vào trong.
Cô đi được vài bước lại quay ngược trở lại, đấm một cái vào ngực Dương Thư Trần.
Anh muốn dẫn tôi tới gặp phụ huynh, lại để tôi tới tay không? Anh muốn hủy hoại hình tượng của tôi phải không?
Lần đầu gặp phụ huynh, ít nhất cũng phải mang theo chút quà tượng trưng, cho dù cô không mua nổi đồ đắt giá thì ít nhất cũng phải mang theo một ký hoa quả chứ.
Đừng đứng đây nói chuyện nữa, vào phòng khách ngồi một lát đi, bà bảo ph5òng bếp làm mấy món ăn gia đình, mấy đứa ở lại ăn với ông bà ngoại bữa cơm.
Dương Mộc Nhã nói xong bèn đi thẳng vào trong, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Quan Vũ Niệm vẫn còn dựa vào ngực Dương Thư Trần, nhìn chằm chằm người đàn ông đang lau nước mắt cho mình, ánh mắt dịu dàng như muốn nhấn chìm cô.
Qua hồi lâu, Quan Vũ Niệm vẫn luôn đứng yên, không có bất cứ động tác nào, mãi đến khi cô hoàn hồn lại.
Tới tay không như vậy sẽ khiến người ta nghĩ cô không có gia giáo.
Không cần lo lắng gì cả, cô có thể tới đây chính là niềm vui lớn nhất của bà ngoại tôi.
Dương Thư Trần bị cô đấm nhưng không giận mà chỉ cười.
Không hổ là cô gái cậu coi trọng, đến lúc này còn suy nghĩ cho cậu.
Dương Thư Trần ôm cô, cất bước đi vào nhà tổ nhà họ Dương.
Vào phòng khách, không đợi hai người ngồi xuống, quản gia đã bưng trà tới.
Cô Quan, cô uống chén trà xem có thích mùi vị hoa trà này hay không, nếu không thích thì tôi đổi ngay cho cô.
Quản gia cung kính nói, đồng thời đặt một chén trà khác xuống trước mặt Dương Thư Trần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.