Chương 2536: Tất cả đều là mưu mẹo! (15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 569 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Quan Vũ Niệm như bị ma nhập, rút từng quyển một, mở ra, đọc hết ghi chú rồi lại để về chỗ cũ...
Mãi đến khi lật hết hàng sách trước m8ặt, cô mới sững sờ đứng trước kệ sách, không hề động đậy, như là lão tăng nhập định..
Ngay cả khi cửa phòng bị đẩy ra cô cũng không 3phát hiện.
Muốn nói gì thì nói, ở trước mặt tôi, không cần kìm nén,
Dương Thư Trần cưng chiều sờ lên mũi cô, hai tay chống lên mép bàn, dùng sức một chút, ngồi lên bàn với vẻ cực ngầu.
Đôi mắt ngả ngớn hiện lên ánh nhìn đen tối.
Anh đọc hết số sách ở đây rồi sao?
Quan Vũ Niệm chần chừ vài giây rồi khẽ hỏi, ánh mắt nhìn Dương Thư Trần mang theo vẻ phức tạp khó nói thành lời.
Ở trước mặt cô, cậu vẫn luôn là một tên công tử bột vừa thiếu nghiêm chỉnh vừa không làm việc đàng hoàng.
Nhưng trên giá sách của cậu lại bày nhiều sách như vậy, nhiều sách được đọc như vậy...
Trong suy nghĩ của Quan Vũ Niệm, một người đọc sách thực sự có nội hàm không thể là một cậu ấm ăn chơi trác táng được.
Không phải chỉ vì sách.
Quan Vũ Niệm đi tới trước mặt cậu, nhìn chăm chú.
Tôi còn muốn biết, những lời phê bình chú giải trên sách có phải anh viết hay không.
Không phải.
Dương Thư Trần nói mà không chút nghĩ ngợi.
Đặc biệt là những lời phê bình chú giải trong sách, những quan điểm sắc bén, như thể đằng sau nó là một trái tim thuần khiết, một linh hồn thông thấu...
Không ăn nhập gì với Dương Thư Trần trước mặt cô.
Cô ngây người chỉ vì tôi đã đọc mấy quyển sách này sao?
Dương Thư Trần nhìn xuống mấy trang sách bị cô lật ra trên bàn, ánh mắt hơi tối lại.
Tôi nói không phải khiến cô thất vọng lắm à?
Ngón tay thon dài của Dương Thư Trần xẹt qua trán, tóc mái phủ lên mi mắt, che giấu cảm xúc chân thật nơi đáy mắt cậu.
Nhưng chữ viết trên đó...
Quan Vũ Niệm nóng lòng muốn nói gì đó, nhưng đối diện ánh mắt của cậu, chỉ đành nghẹn lại.
Thật sự không phải sao?
Sao vậy?
Dương Thư Trần thấy cô như người mất hồn, bèn rút sách ra khỏi tay cô, nhìn lướt qua chỗ cô vừa nhìn rồi tiện 9tay đặt sách lên bàn.
Hai tay nắm lấy bả vai cô, xoay người cô lại.
Cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt khiếp sợ của cô, môi mỏng6 nhếch lên:
Trong sách của tôi có ma hả? Cô đọc xong rồi sợ đến vậy à?
...
Quan Vũ Niệm há miệng muốn hỏi gì đó, ánh mắt lại chứa chút n5ghi vấn, như thể vừa phát hiện ra bí mật nào đó nhưng lại không biết có nên chứng thực hay không.
Ông bà ngoại đều thích đọc sách, từ nhỏ đã thích ép tôi đọc sách, tôi không muốn đọc nên đã tìm người đọc hộ, vì để bà ngoại tin tưởng tôi đọc thật nên mấy lời ghi chép kia chính là chứng cứ.
Còn chữ viết mà cô nói, nếu đã mô phỏng theo tôi, đương nhiên phải giống tôi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.