Chương 2537: Tất cả đều là mưu mẹo! (16)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 704 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Đúng rồi, dù sao chúng ta cũng không phải người yêu, nhất định là tôi không thể ngủ chung được.
Anh mau đi bảo quản gia chuẩn bị phòng 8khách cho tôi đi.
Cô đang đùa tôi đấy à?
Dương Thư Trần bước vào phòng theo cô, hai tay đút túi quần, lưng dựa vào tường.
Bà ngoại 3tôi ấy à, người ta vẫn gọi là Tổng Giám đốc Dương đấy.
Liệu rằng tôi có thể dẫn bạn gái về mà mỡ đến miệng mèo không ăn, chỉ chơi trò nắm tay nắm chân với cô không?
Nếu như cô cứ khăng khăng đòi ngủ phòng riêng với tôi thì với chỉ số thông minh của bà tôi, bà nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta thật ra không phải là người yêu.
Dương Thư Trần vừa nói dứt lời thì chân cũng đã bước tới trước mặt Quan Vũ Niệm.
Cậu ghé sát tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng buông một câu:
Cô từ bỏ ý định này đi!
Quan Vũ Niệm vẫn không thể phản kháng lời nào.
Người nào đó cũng đang nhìn cô chằm chằm, trên này còn cầm một bộ quần áo sạch.
Tôi không cần, tôi không có thói quen mặc đồ của người khác!
Quan Vũ Niệm thẳng thắn lên tiếng.
Trong tivi không phải đều có những cảnh tương tự sao, chuyện một người đàn ông mang quần áo cho phụ nữ quên đồ nhất định không phải chuyện tử tế gì.
Vừa ra khỏi phòng tắm, cô theo bản năng cảnh giác nhìn về phía chiếc giường lớn để xem thử Dương Thư Trần đã ngủ hay chưa.
Chiếc giường hoàn toàn trống rỗng khiến cô chợt căng thẳng.
Ngay sau đó, ánh mắt cô thoáng liếc tới bóng hình kẻ càn quấy nào đó lúc này đã cởi áo, mặt đầy lả lơi đang đứng dựa vào tường bên ngoài nhà tắm.
Ngủ riêng nhất định là không được.
Có điều thân là đàn ông, tôi sẽ hào phóng chia một nửa chiếc giường này cho cô.
Dương Thư Trần xoay người đi về phía chiếc giường lớn của mình rồi nằm thẳng cẳng trên đó, cơ thể to lớn lập tức chiếm hết một nửa giường.
Quan Vũ Niệm nhìn một nửa còn lại vẫn đang trống không nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không dám bước lại gần.
Từ năm mười sáu tuổi bà tôi đã nổi danh là nữ tướng tiếng tăm lừng lẫy trên thươ9ng trường, còn được mệnh danh là có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu tâm can người khác.
Đến giờ bà tôi vẫn chưa phát hiện ra cô là giả c6hẳng qua là do bà quá mong muốn có cháu dâu thôi.
Chính cô cũng đã nói tôi chẳng phải loại người tốt đẹp gì, lại còn không đứng đắn n5ữa.
Lúc này mà gọi Dương Thư Trần thì rõ ràng là không lý trí rồi.
Thôi kệ, bẩn một đêm cũng chả chết! Vì thế, cô đành chịu đựng mặc lại quần áo cũ của mình lên người.
Xong xuôi đâu đó, cô mới yên tâm kéo cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài.
Một nửa chiếc giường đó đến hai người cô nằm còn đủ ấy chứ, thế nhưng vì bên cạnh là một con sói nên cô thà ngủ trên ghế sofa chứ cũng không muốn ngủ cùng.
Tôi đi tắm đây!
Quan Vũ Niệm không chút nghĩ ngợi kiếm đại một cái cớ rồi trốn vào phòng tắm.
Cô cởi quần áo, tắm rửa xong xuôi mới chợt nhớ ra là mình không mang quần áo đi thay.
Chắc chắn là anh ta đã dự tính từ trước, thật may là mình không ngốc, mình không dễ mắc lừa đâu!
Ai nói là đưa cho cô, đây là tôi tự chuẩn bị cho mình.
Dương Thư Trần xòe tay mở xấp quần áo trên tay ra, toàn bộ đều là quần áo ngủ size lớn cho đàn ông, đúng là chỉ có cậu mới mặc được.
Thật ngại quá đi! Quan Vũ Niệm đứng ngay tại chỗ, trơ mắt nhìn Dương Thư Trần như một cơn gió lướt qua người mình rồi bước vào phòng tắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.