Chương 2601: Thân phận của cô!! (15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 607 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Đợi cậu đi rồi, cô có thể tự đón xe và quay về cái ổ nhỏ hạnh phúc của mình.
Máy tính của cô ở trên xe tôi, xem ra cô khô8ng định lấy nó về nhỉ?
Dương Thư Trần liếc Quan Vũ Niệm, duỗi tay huơ huơ một chiếc máy tính trước mặt cô.
Sắc mặt của Quan Vũ Niệm thoáng cái trắng bệch.
Đây là...
Dương Thư Trần...
Quan Vũ Niệm vừa mở miệng thì Dương Thư Trần đã đạp phanh.
Két!
Bánh xe ma sát với mặt đường để lại một vết hằn rõ rệt.
Cậu run tay l3àm máy tính suýt rơi khỏi xe, cũng khiến trái tim nhỏ của Quan Vũ Niệm run lên! Cô đã bỏ rất nhiều tiền để nâng cấp máy tính này,9 lần Dương Thư Trần làm rơi cũng đã đủ làm cô đau lòng rồi.
Cho nên cô không thể chịu nổi việc trơ mắt nhìn nó bị rơi thê6m lần nữa...
Đôi chân khập khiễng của Quan Vũ Niệm phóng cái vèo đến cạnh bên cửa xe, sau đó cô kéo cửa ghế phụ ra và ngồ5i vào trong.
Cô nhìn Dương Thư Trần với vẻ lấy lòng, ngoài cười nhưng trong không cười:
Cậu Trần, cậu cầm máy tính lâu sẽ mệt lắm đấy, chi bằng để tôi giúp cậu.
Cô vừa vươn tay thì Dương Thư Trần đã rút tay về, hơn nữa còn giơ máy tính ở nơi cô không với tới được.
Nhịn, nhịn không nổi cũng phải nhịn...
Quan Vũ Niệm hít sâu liên tục, nhưng ngay lúc cô chỉ vừa tỉnh táo lại để hỏi Dương Thư Trần muốn đưa mình đi đâu thì chợt nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng.
Con đường phía trước không qua được, cả đường lui cũng bị chặn.
Cảnh tượng những người áo đen không ngừng bước xuống xe trong hệt như cảnh bắt cóc trong phim.
Quan Vũ Niệm nhào về phía trước, cũng may là cô có thắt dây an toàn nên không bị ngã ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn con đường đã vắng tanh từ bao giờ cùng chiếc xe tải bỗng dưng nằm ngang giữa đường, dự cảm chẳng lành trong lòng khiến cô cau mày lại.
Vì người nào đó vừa mới từ chối nên tâm trạng của tôi đang không được tốt, trước khi tôi vui trở lại thì tạm thời tôi sẽ bảo quản máy tính này.
Dương Thư Trần, đó là máy tính của tôi!
Quan Vũ Niệm tức lên, nhìn cậu lom lom.
Nhưng giờ nó đang nằm trong tay tôi.
Dương Thư Trần khiêu khích liếc cô, sau khi thấy cô ỉu xìu mới khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, Quan Vũ Niệm luôn cắn môi phồng má để nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Giết người là phạm pháp, hơn nữa cô cũng đánh không lại Dương Thư Trần.
Quan Vũ Niệm định nói gì đó nhưng Dương Thư Trần đã nhanh chóng quay đầu xe để chạy ngược về.
Trước khi hai người kịp lái ra ngoài, vài chiếc xe màu đen đã bắt đầu bao vây từ phía sau...
bắt cóc ư?
ở yên trên xe, tôi không gọi thì cô đừng bước xuống.
Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt đẹp trai của Dương Thư Trần, sắc mặt cậu tối đen như có thể nặn ra mực.
Dương Thư Trần, nhiều người như vậy...
Không được, nếu muốn xuống thì chúng ta cùng xuống!
Quan Vũ Niệm nhìn hơn mười mấy người đang bao vây bọn họ, tay bắt lấy cánh tay của Dương Thư Trần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.