Chương 2629: Sao lại là cậu! (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 622 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Thấy cậu còn chưa mở miệng bảo Giang Đông Cẩm đi, cô bèn cấu vào hông cậu một cái!
Á!
Phần thịt mềm bên eo bị cẩu mạnh, Dương Thư Trần lập tức gạt 8bỏ ý định giả bộ ngủ để khiến Giang Đông Cẩm tự động rời đi.
Trần, cậu sao vậy, trong người không khỏe hả?
Giang Đông Cẩm nghe tiếng hít s3âu của cậu, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Vừa nghe nói có thể còn có người khác tới nữa, Quan Vũ Niệm bối rối vô cùng.
Một người tới bắt gian không đủ mà còn muốn gọi thêm một đám người sao? Chắc chắn là Dương Thư Trần cố ý...
Cậu đi ra ngoài thì đóng cửa lại giùm tôi, đừng để ai vào đây.
Dương Thư Trần ho nhẹ một tiếng, che giấu giọng nói không bình thường, nhẹ giọng nói.
Không cần tới bệnh viện thật à? Trần, dự án này cậu...
Khụ khụ!
Tiếng ho của Dương Thư Trần càng lớn hơn, vừa nghe Giang Đông Cẩm sắp làm lộ chuyện bên lập tức ngắt lời.
Một câu đơn giản thành công ngăn chặn Giang Đông Cẩm đang chuẩn bị bật đèn.
Chuyện gì thế, không phải hồi nãy vẫn bình thường sao, tôi bảo trợ lý đi gọi bác sĩ!
Giang Đông Cẩm có vẻ rất lo lắng cho tình trạng của cậu, vừa nghe cậu kêu khó chịu đã vội vàng chuẩn bị đi gọi người.
Đảm bảo là Dương Thư Trần nói lời không giữ lời, thể là chuẩ6n bị bán đứng cậu, bàn tay đang bám lấy cậu lại cấu mạnh một cái! Lực tay của Quan Vũ Niệm không giống mấy cô gái bình thường, cô vừa ra tay, Dương 5Thư Trần có muốn cắn răng chịu đựng cũng không tài nào chịu nổi.
Thấy Giang Đông Cẩm muốn vào, cậu dứt khoát ôm cô nghiêng người lại, đưa lưng về phía Giang Đông Cẩm, đáp:
Mắt hơi khó chịu, đừng bật đèn.
Eo của cậu chắc chắn đã chết, cô muốn mưu sát chồng hay gì? Anh quậy mới đúng! Quan Vũ Niệm đang định nói chuyện thì lại nghe giọng của Giang Đông Cẩm.
Cậu nói cái gì?
Không có gì, tôi không sao, mắt làm việc nhiều quá thôi, ngủ một giấc là ổn.
Tôi biết các đồng nghiệp phòng lập trình đều vất vả, cậu yên tâm, tiền thưởng của dự án này không ít đâu.
Có chuyện gì cứ để sau, cậu đi ra ngoài trước, để tôi ngủ một lát.
Giang Đông Cẩm đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn người trên giường đầy nghi hoặc.
Sau cậu ta lại có một cảm giác rất kỳ lạ.
Từ lúc cậu ta vào đây cho tới bây giờ, Dương Thư Trần vẫn không chịu nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ liên tục đuổi người.
Cậu ta muốn hỏi nhưng nhớ tới giọng nói của người trên giường đúng là Dương Thư Trần chứ không phải ai khác, hơn nữa đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô nghiến răng ken két, vừa chuẩn bị bóp chết cậu thì đột nhiên bị giữ tay lại.
Đừng quậy.
Dương Thư Trần phát ra hai chữ từ kẽ răng, hệt như dỗ trẻ con.
Giờ thì hay rồi! Dương Thư Trần ôm chặt người trong lòng, ý bảo cô ngoan ngoãn một chút.
Nhưng 9Quan Vũ Niệm không điếc, phát hiện Giang Đông Cẩm đi vào thì càng thêm bối rối.
Có lẽ bởi vì cả tuần nay phải vất vả làm việc liên tục mới khiến cậu mệt mỏi như vậy.
Thôi cứ để cậu ngủ một giấc vậy.
Giang Đông Cẩm chần chừ vài giây, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.