Chương 2630: Sao lại là cậu! (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 632 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Sớm biết thế tôi nhẹ một chút là được rồi...
Quan Vũ Niệm chột dạ, lắp ba lắp bắp.
Cô đang do dự xem có nên xin lỗi Dương Thư 8Trần hay không thì cửa phòng vừa nãy còn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.
Đắc ý cái gì, anh không nghe Giang Đông Cẩm nói thể lực của anh không đủ à, không đúng, sao anh ta lại biết rõ thể lực của anh như vậy, chẳng lẽ...
Trong đầu Quan Vũ Niệm đang tưởng tượng ra một hình ảnh nào đó.
Đầu đột nhiên bị gõ mạnh một cái.
Người hiểu lầm là Giang Đông Cẩm chứ đâu phải cô, phạt cô làm cái gì! Hơn nữa, bây giờ người chịu thiệt vẫn là cô.
Đang nghĩ cái gì? Nghĩ nên trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi như thế nào sao?
Dương Thư Trần nhả ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay đặt trên eo cô không hề rời đi, giam cầm cơ thể của cô.
Hình tượng của cô cứ đi tong như vậy sao! Cô muốn giết Dương Thư Trần!
Quan Vũ Niệm hung tợn nghiêng đầu sang một bên, nhìn rõ tên đàn ông đang cười trộm.
Không phải, chúng tôi không có chuyện gì hết...
Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu!
Quan Vũ Niệm sốt sắng hét lên, đáp lại cô chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề của Giang Đông Cẩm.
Giang Đông Cẩm đi rồi quay lại, đứng dại ra ở cửa, há 3hốc miệng, nhìn như sợ choáng váng.
Cậu ta mấp máy môi một cái, lại nhìn hai người có hành vi mập mờ trên giường.
Không có chỗ trút giận, hai tay cô chống eo, phồng má quát lên.
Tại anh hết đấy, anh còn có mặt mũi mà cười à!
Cánh tay cậu hơi siết nhẹ, âm thầm cảnh cáo cô suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.
Tôi...
Quan Vũ Niệm xoắn xuýt, Giang Đông Cẩm đã hiểu lầm, nếu cô còn nói vì nhớ cậu mới tới đây, liệu có khiến Dương Thư Trần hiểu lầm theo không? Thế nhưng thừa nhận cô ham muốn thân thể cậu còn hơn đi thừa nhận mình là một tên trộm...
Thế nhưng lời nói vừa rồi của Quan Vũ Niệm
Tôi ch5ỉ muốn hỏi có cần chuẩn bị đồ ăn cho cậu hay không...
Cuối cùng Giang Đông Cẩm cũng lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, tìm về âm thanh của mình.
Hai người tiếp tục đi!
Đặc 9biệt là Dương Thư Trần vừa mới tỉnh ngủ, trên người không mặc quần áo, một tay còn đỡ thắt lưng...
Cơ bụng khêu gợi, sức hấp d6ẫn nam tính khiến người ta thèm nhỏ dãi, không nhìn ra một chút yếu ớt nào.
Giang Đông Cẩm bỏ lại một câu rồi chuẩn bị rút lui, nhưng vừa xoay người thì lại đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn quay đầu lại:
À mà, Trần vừa tăng ca, có lẽ thể lực không đủ, bình thường cậu ấy không như vậy, thực sự, tôi lấy nhân cách ra bảo đảm!
Giang Đông Cẩm nói xong, vội quay đầu bỏ chạy.
Dẹp hết mấy suy nghĩ bậy bạ của cô cho tôi, nếu không tôi cho cô thấy tôi có yếu ớt hay không ngay bây giờ luôn!
Sắc mặt Dương Thư Trần tối sầm, xoay người đè cô xuống giường, há miệng cắn cằm cô.
Đau!
Quan Vũ Niệm cau mày.
Toàn thân cô mềm nhũn, ngồi tê liệt trên giường.
Gì mà thể lực không đủ, Giang Đông Cẩm nghĩ cô là hạng người gì vậy?
Quan Vũ Niệm dùng sức gật đầu:
Tôi nhớ anh rồi.
Cô vừa dứt lời, đôi môi đã bị lấp kín.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.