Chương 2637: Sao lại là cậu! (12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 573 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Tôi lại mua một hộp khác, nếu cô muốn ném thì cứ tiếp tục ném, trên xe tôi vẫn còn.
Dương Thư Trần nhìn Quan Vũ Niệm hận không thể chém cái hộp8 ba con sói thành trăm vạn mảnh, bèn để lại một câu rồi lướt qua người cô, cầm bát đĩa vào phòng bếp.
...
Rốt cuộc cậu mua bao nhiêu? 3Quan Vũ Niệm theo cậu đi vào phòng bếp, hai tay chống nạnh, định nhấn mạnh một chút về mối quan hệ của hai người.
Mới đi tới phía sau cậ9u, bỗng nhiên một đôi tay bắt được hông của cô, ấn cả người cô lên cửa tủ lạnh.
Tiểu Niệm Niệm, tôi đói quá...
Giọng nói nghèn nghẹn c6ủa Dương Thư Trần nghe có vẻ đáng thương, ánh mắt uất ức nhìn cô như trách móc vì sao còn chưa làm cơm xong.
Lúc này Quan Vũ Niệm mới nh5ớ ra cậu nói cậu vẫn luôn tăng ca, cả ngày trời chưa ăn gì.
Nếu không phải thể lực tiêu hao, cậu sẽ không ngủ lại phòng nghỉ của Giang Đông Cẩm mà đã trở về phòng làm việc của mình rồi.
Như lời cô nói, từ nhỏ đã có quen làm chuyện bếp núc, tốc độ nấu ăn của Quan Vũ Niệm thực sự rất nhanh.
Nhìn từng món ăn nóng hôi hổi được bày lên bàn, Dương Thư Trần đưa tay vuốt tóc mái xòa trước trán, khóe miệng nhếch lên, lại bắt đầu tán tỉnh.
Tiểu Niệm Niệm, tôi phát hiện dáng vẻ nấu ăn của em đẹp hơn lúc bình thường.
Một giây trước Quan Vũ Niệm còn đang nổi giận đùng đùng, một giây sau đã mềm lòng trước câu nói của cậu.
Anh ngoan ngoãn một chút, đứng ở bên cạnh đừng có động tay động chân, tôi xào vài món, xong ngay thôi.
Quan Vũ Niệm dùng giỏ rau vậy cho cậu một vòng tròn, để cậu đứng yên ở bên trong.
Thấy Dương Thư Trần thực sự đứng yên, cô mới xoay người bắt đầu xào rau.
Bàn tay lúc rắc muối của em giống như đang nhảy múa.
Tôi đột nhiên cảm thấy tôi càng ngày càng đói, nhưng bây giờ không muốn ăn cơm mà là ăn...
Chữ em còn chưa nói ra, một cái xẻng xào rau sắc bén đã vươn tới trước mặt cậu, chỉ cách cổ cậu một centimet.
Quan Vũ Niệm hung tợn nghiến răng:
Còn nói thêm một chữ nữa là tôi cắt cổ anh, cho anh xuống dưới đất mà ăn!
Con gái thẹn quá hóa giận, thật là đáng sợ.
Dương Thư Trần đứng thẳng người, tiếp tục giả bộ đáng thương.
Quan Vũ Niệm vừa thấy gương mặt yêu nghiệt của cậu xịu xuống như bị ai bắt nạt đã chịu không nổi nữa, đành cầm xẻng xào rau về tiếp tục nấu ăn.
Chờ khi bổn món mặn một món canh được bày lên bàn, cô mới phát hiện không biết từ khi nào Dương Thư Trần vẫn luôn quấy rối cô đã bày xong nến và hoa hồng lên bàn.
Vừa nãy còn kêu đói, bây giờ lại không thấy đâu nữa...
Dương Thư Trần? Dương Thư Trần?
Quan Vũ Niệm xoay người, theo bản năng đi tới toilet tìm.
Cô cho rằng cậu đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, nhưng tới toilet lại phát hiện bên trong không có ai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.