Chương 2638: Sao lại là cậu! (13)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 549 chữ
- 2022-02-19 10:36:00
Dương Thư Trần đưa tay đè lại màng nhĩ chấn động, trơ mắt nhìn người nào đó hai tay bịt mắt, chạy thẳng ra phòng khách hệt8 như con thỏ nhỏ.
Cô quá hoảng hốt, đầu đụng phải khung cửa cũng không hề dừng lại, lảo đảo nghiêng ngả chạy về p3hía trước, nhất quyết không quay đầu lại.
Hoảng hốt như vậy, xem ra sau này còn phải huấn luyện nhiều hơn nữa.
9Dương Thư Trần nhếch môi, thong thả mặc quần, sau đó cầm một bộ lễ phục đi ra phòng bên ngoài.
Đồ công sở đơn giản, cô mặc vào cũng không có gì không đẹp, nếu ra ngoài ăn cơm thì đúng là không hợp, nhưng mà...
Chúng ta chỉ ở nhà mình ăn một bữa cơm, có phải hẹn hò đâu.
Quan Vũ Niệm lầu bầu.
Cô vẫn cảm thấy Dương Thư Trần đang có âm mưu gì đó.
Cậu vừa tới phòng 6khách đã thấy Quan Vũ Niệm ngồi nép mình trong góc sofa, hai tay ôm gối, cảnh giác nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắ5ng bệch viết rõ ràng: Anh đừng tới đây, nếu anh dám tới đây tôi sẽ la lên đó! Quan Vũ Niệm chợt nhận ra cậu mới thay một bộ vest, trên tay còn cầm một bộ váy.
Thấy vậy, cô bỗng giật mình.
Chỉ trong thoáng chốc, Dương Thư Trần đã chạy tới trước mặt cô.
Thay đi.
Dương Thư Trần nhẹ giọng nói, không cho cô cơ hội cự tuyệt đã lôi cô vào trong phòng.
Vào phòng, cậu đặt cô lên giường, nhét bộ váy trong tay vào ngực cô, bản thân thì đứng nghiêng người dựa lên khung cửa, nhìn cô không chớp mắt.
Có ai bảo người ta thay quần áo, còn mình thì đứng ở cửa nhìn không?
Nếu cô không tự thay được thì tôi có thể giúp.
Dương Thư Trần đợi vài giây, thầy cô ngẩn người thì định tiến lên.
Chỉ ăn một bữa cơm, sao phải thay quần áo?
Quan Vũ Niệm giữ cổ áo mình, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
Cậu đang cố ý mượn cớ sàm sỡ cô sao?
Cố định mặc như vậy để ăn bữa cơm dưới ánh nến à?
Dương Thư Trần dừng bước, chau mày nhìn cô từ trên xuống dưới.
Quan Vũ Niệm nương theo ánh mắt cậu, nhìn lại người mình.
Nhất định là cậu đã đào sẵn hổ chờ cô nhảy vào, sau đó chơi cô một vố, còn đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.
Có thay hay không?
Ánh mắt Dương Thư Trần tối sầm, lạnh lùng nói.
Lúc cậu cười, độ cong trên khóe miệng luôn mang theo vẻ cợt nhả, che đậy hơi thở tôn quý trên người cậu.
Chỉ khi cậu không cười, sự mạnh mẽ bá đạo trên người cậu sẽ lập tức khiến người ta nhớ tới, cậu vẫn là cậu Ba tôn quý của nhà họ Nghiêm.
Anh ăn cơm chứ không phải tôi, hơn nữa tôi chỉ làm mấy món bình thường, không phải đồ Tây...
Quan Vũ Niệm còn chưa nói xong, Dương Thư Trần đã mất hết kiên nhẫn, lấy lại lễ phục từ tay cô, tự mình lột quần áo trên người cô...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.