Chương 2784: Em là mối uy hiếp của anh(3)


Động tác của cậu rất nhanh, chẳng hề dừng lại đã bắn liền mười phát...

Chỉ trong không đầy mười giây ngắn ngủi, bong bóng trước mặt 8cậu đã liên tục nổ tung, tiếng nổ giòn tan như bắn trúng vào mặt ông chủ.

Vẻ mặt của ông chủ đã xanh mét.
Con trai nhà họ Ng6hiêm có rất nhiều kỹ năng.
Lúc những đứa trẻ cùng tuổi hưởng thụ tuổi thơ sung sướng, cha của cậu, ông chủ nhà họ Nghiêm Nghiêm Thừ5a trì đã đóng gói cậu và anh trai rồi gửi đến căn cứ huấn luyện. Ở trong trại huấn luyện, không ai coi bọn
họ là cậu chủ. Muốn rời khỏi nơi đó, ngoài chuyện phải vượt qua hết tất cả các huấn luyện thì không còn con đường nào khác.
Chỉ mới bắn mấy cái bong bóng mà đã khiến cô sợ đến thế rồi, nếu để cô biết lúc cậu ngắm bắn toàn dùng đồ thật, chắc cô sẽ sợ đến mức choáng váng mất.
Dương Thư Trần trả súng lại cho ông chủ, chỉ ôm con búp bê vải lớn nhất đi chứ không lấy gì thêm. Cậu đi đến trước mặt Quan Vũ Niệm, nhét con búp bê vào lòng cô.

Cẩm đi, tối nay giường của em phải chia cho anh một nửa đấy.

Quan Vũ Niệm ôm con búp bê còn lớn hơn cả người cô, mặt chôn hết vào con búp bê.
Khó khăn lắm cô mới thò đầu ra được, nhưng vừa nghe Dương Thư Trần nói xong, cô chỉ hận không thể chui lại vào con búp bê, vờ như mình là một kẻ điếc.

Dương Thư Trần, chuyện này không công bằng!

Dương Thư Trần biết chắc chắn cô sẽ không phục, bèn đút tay vào túi quần, cau mày đợi cô nói câu tiếp theo.

Chẳng phải anh chỉ đưa cho em một con búp bê vải thôi sao? Em cũng biết bắn, nếu em thắng được một con búp bê vải cho anh, chúng ta sẽ hòa nhau!
Quan Vũ Niệm nhét con búp bê vải vào lòng cậu, sau đó đứng
thẳng lưng nói.
Mười phát đều trú3ng, đây là người trong nghề.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiệm nhỏ của anh ta sẽ phải đóng cửa mất thôi...

Tiểu Niệm Niệm, anh9 thắng rồi.
Dương Thư Trần xách súng đi đến trước mặt Quan Vũ Niệm đang đờ đẫn. Cậu nhếch môi nở nụ cười đắc ý.
Cô cứ cho rằng mình phải nói một thôi một hồi cậu mới chịu đồng ý, ai ngờ Dương Thư Trần chẳng cần suy nghĩ gì đã chịu ngay lập tức.

Cậu không chỉ đồng ý mà còn chủ động đi lên, lấy cây súng trong tay ông chủ đưa cho cô.


Cơ hội mười lần, chỉ cần em bắn trúng một lần là xem như em thắng.


...
Quan Vũ Niệm nhìn cây súng trò chơi trước mắt rồi dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.

Tuổi thơ của cô trôi qua trong trại trẻ mồ côi, chẳng hề quen thuộc khu vui chơi chút nào.

Cô nhận lấy cây súng, cầm trên tay nhưng lại không biết phải nhắm chuẩn thế nào, phải bắn súng ra sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.