Chương 2785: Em là mối uy hiếp của anh(4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 632 chữ
- 2022-02-19 10:51:55
So với Dương Thư Trần bách phát bách trúng, cô đúng là tệ không nỡ nhìn thẳng.
Nếu không có một nội tâm mạnh mẽ chống chọi, cô thật sự 8sẽ bỏ súng mà chạy trước mặt bao người...
Tuy búp bê của cô bé hơn của Dương Thư Trần, nhưng ít nhất cô đã trúng được một con rồi, xem như huề.
... Em vui như vậy là vì tối nay có thể đạp anh à?
Dương Thư Trần sầm mặt nhìn cô gái vừa ôm búp bê vải vừa nhảy nhót quay lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tại khoảnh khắc bóp cò, đầu óc cô trống rỗng. Lúc này cô không còn nghĩ đến việc có thể bắn trúng bóng bay hay không, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là người đàn ông sau lưng mình...
Cậu tựa như một bầu trời, cho dù cậu chỉ đơn giản là ở bên cạnh cô thì cũng đã mang lại cho cô dũng khí to lớn để thử những thứ mình chưa từng thử rồi.
Dương Thư Trần bắt máy trước mặt cô.
Chưa đến ba giây,mặt cậu bỗng biển sắc...
Xung quanh phát ra tiếng than thở. <6br>
Quan Vũ Niệm toát mồ hôi tay vì căng thẳng, trên đầu mũi cũng có một lớp mồ hôi mỏng.
Tiểu Niệm Niệm, cơ hội cuối cùng đó, em 5có chắc không muốn anh dạy em không?
Dương Thư Trần bước về phía trước, gần như dán vào lưng cô mà nhắc nhở.
Ví dụ như tìm kiếm quá khứ của mình, hoặc là dũng cảm yêu một người...
Bang!
Tiếng bóng bay nổ cùng lúc với tiếng súng.
Quá mất mặt!
Còn chín cơ hội nữa.
Giọng nói hờ hững của Dương Thư Trần ở sau lưng 3tựa như bùa đòi mạng vậy.
Ha ha, đương nhiên không phải... Đó chỉ là một phần nguyên nhân...Quan Vũ Niệm giật mình, thận trọng lùi về sau, sau cùng nhắm đúng cơ hội bỏ chạy.
Tuy nhiên, cô vừa chạy được vài bước thì đã bị xách lên.
Cậu không nói câu nào cũng còn đỡ, vừa lên tiếng là Quan Vũ Niệm lại càng căng thẳng hơn.
Những phát9 súng kế tiếp đều lặp lại lịch sử như phát súng đầu tiên, cũng có nghĩa là phát nào cũng trượt...
Anh thấy rồi, tuyệt lắm.
Dương Thư Trần cũng vươn tay ôm cô và xoa đầu cô một cách cưng chiều.
Tốt quá! Tối nay em không cần chia một nửa giường cho anh nữa!
Quan Vũ Niệm buông cổ cậu ra, chạy đến chỗ ông chủ tiệm để lấy một con búp bê vải.
Quan Vũ Niệm vừa định kêu to thì điện thoại trong túi reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại phát hiện tiếng reo ấy không đến từ điện thoại của mình.
Quan Vũ Niệm ngơ ngác vài giây, sau đó hưng phấn nhảy nhót.
Cô xoay người ôm lấy Dương Thư Trần phía sau, vui vẻ như một đứa trẻ:
Dương Thư Trần, em bắn trúng rồi! Em bắn trúng thật rồi!
Cánh tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, đồng thời hé môi mỏng nói:
Mũi súng, vai và tầm mắt em phải nằm trên một đường thẳng, nhắm điểm không cần do dự...
Chất giọng từ tính của Dương Thư Trần giống
như một câu thần chú vang lên bên tai.
Câu thần chú không thể nào kháng cự.
Theo bản năng, Quan Vũ Niệm nghe theo lời cậu.
Sau đó, cậu nhanh chóng dắt cô rời khỏi khu vui chơi.
Dương Thư Trần, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Quan Vũ Niệm hết hồn trước phản ứng đột ngột ấy,miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp bước chân cậu, trong lòng cũng sinh ra linh cảm không lành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.