Chương 2802: Em không phải em, anh không phải anh (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 491 chữ
- 2022-02-19 04:52:33
gương mặt hoàn mỹ của cậu xuống hàm dưới khêu gợi, cuối cùng để lại vệt nước trên mặt đất...
Chủ tịch, cậu Ba tới ạ.
Quản gia báo m8ột tiếng, sau đó cung kính đứng bên cạnh và giữ im lặng.
Bầu không khí trong phòng khách rất nặng nề, hơn nữa mang lại cảm giác rét 3run như sự yên lặng trước giông tố.
Ông... Được, quản gia không đi lấy được thì tôi đi lấy!
Hạ Trường Duyệt trừng Nghiêm Thừa Trì, vừa tức thở hổn hển vừa đi về phía phòng tắm.
Mẹ, không cần đâu ạ.
Dương Thư Trần giữ Hạ Trường Duyệt lại, thản nhiên nói trong khi nhìn Nghiêm Thừa Trì:
Con trở về vì muốn biết lý do hai người không thích Quan Vũ Niệm.
Chuyện này...
Hạ Trường Duyệt cứng đờ người.
Thời gian rất thiên vị bà, bởi vẻ ngoài của bà hoàn toàn không giống người đã có ba đứa con.
Lúc nhìn thấy Dương Thư Trần trong trạng thái ướt đẫm người, bà vội vàng đứng dậy định đến gần, nhưng mà một cánh tay đã cản bà lại.
Nghiêm Thừa Trìnâng mắt liếc bà:
Em muốn làm gì?
Nghiêm Thừa Trì, Tam Nhi đã dầm mưa rất lâu, bây giờ còn mặc đồ ướt nữa. Thằng bé sẽ bị lạnh mất!
Hạ Trường Duyệt hất tay ông ra, quay đầu dặn quản gia đi lấy khăn tắm.
Quay lại!
Nghiêm Thừa Trì không nói được vợ mình nên đành liếc quản gia.
Thế là quản gia ngượng ngùng hạ bàn chân vừa nhấc lên xuống.
Toàn thân đều thể hiện cảm xúc không 5vui, người tiếp cận ông không cần hỏi cũng có thể cảm nhận được sức ép từ ông.
Ông đang không vui...
Hạ Trường Duyệt mặc đồ ngủ, tay ôm gối ngồi bên cạnh Nghiêm Thừa Trì, vẻ mặt lo lắng.
Trước áp lực ấy, Dương Thư Trần từng bước tiến lên và ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nghi9êm Thừa Trì đang ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế sofa bằng da thật đắt giá, hai chân bắt tréo một cách lười biếng, đôi mắt cũng khẽ nhắm lại 6như đang nghỉ ngơi.
Thế nhưng biểu cảm trên gương mặt ông rất tối tăm, rất nghiêm túc.
Sắc mặt bà bỗng trở nên phức tạp, miệng hé mở nhưng cuối cùng không nói câu nào.
Đây là cách anh nói chuyện với ba mẹ à? Anh vì một người phụ nữ mà bỏ cả gia đình, thể sao anh không chết ở ngoài luôn đi?
Nghiêm Thừa Trì hừ lạnh, ngồi thẳng dậy trên ghế sofa.
Ông đặt hai tay trên đầu gối, nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng.
Đừng tưởng dầm mưa một trận là có thể giả vờ đáng thương trước mặt mẹ anh, có ai theo đuổi con gái mà chưa từng dầm mưa đâu?
Nghiêm Thừa Trì tỏ ra khinh thường vô cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.