Chương 2811: Không tài nào từ chối một dương thư trần như thế này (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 631 chữ
- 2022-02-19 04:52:33
Cô thường xuyên chăm sóc mấy đứa nhóc bị bệnh ở trại trẻ mồ côi, cho nên tốc độ xử lý vết thương rất nhanh chóng. Thế nhưng lúc này đây, tay 8của cô cứ run rẩy mãi.
Cô vòng miếng băng qua cánh tay Dương Thư Trần, muốn cột bằng lại những ngón tay lại run rẩy đến nỗi không cầ3m được bằng gạc. Nước mắt cố nén không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
Lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào lồng ngực, máu tươi tuôn ra ồ ạt, chỉ trong chớp mắt đã nhuộm đỏ mắt Dương Thư Trần. Từ trước tới nay cậu chưa từng nhìn thấy nhiều máu như thế này. Máu tràn ra từ lồng ngực cậu,
thấm ướt áo cậu rồi chảy tí tách trên mặt đất...
Cậu nghe thấy giọng nói của cha mẹ mình, giọng của anh và tiếng khóc đau lòng của chị...
Đến khi cậu tỉnh lại, bên cạnh giường bệnh là người nhà của cậu.
Cả đời này cậu không thể nào quên được giọng nói đó.
Đằng nào đắc tội nhà họ Nghiêm cũng là được chết, hoặc là không làm, hoặc là làm tới cùng, giết nó!
.
Nếu không có tài liệu do nhà họ Thượng điều tra được, Dương Thư Trần đã sắp quên mất cơn ác mộng mình trải qua vào năm lên mười. Cậu đã không còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi con dao kia đâm vào ngực, chỉ
nhớ rõ mệnh lệnh mà những tên bắt cóc đưa ra khi phát hiện cậu muốn bỏ trốn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lời quản gia nói có lý. Dương 9Thư Trần đi cùng cô không có gì tốt cả. Người nhà của cô sẽ tổn thương cậu, còn cô cũng chỉ mang đến đau khổ cho cậu...
Quan Vũ Niệ6m, anh nói là anh không sao, em không được khóc!
Dương Thư Trần thấy cánh tay mình ươn ướt, bèn cau mày lại. Cậu vươn tay nắm cằm cô, bắt c5ô phải ngẩng đầu.
Tim cậu như ngừng đập khi nhìn thấy gương mặt thẩm đẫm nước mắt của cô!
Em xử lý vết thương của anh xong rồi, anh đi ngủ sớm một chút đi, em sang phòng khách ngủ.
Quan Vũ Niệm dọn dẹp mọi thứ vào hộp cứu thương, sau đó vội vàng ôm hộp đi ra ngoài.
Ngày hôm đó cậu nhắm mắt lại, cậu đã cho rằng mình phải chết. Sau đó cậu như nghe thấy có người ghé vào lỗ tai cậu cổ vũ cậu, bảo cậu phải gắng gượng thêm một lúc nữa, bác sĩ sẽ tới ngay thôi...
Lúc ấy cậu còn nhỏ nên không gắng gượng được bao lâu đã bất tỉnh. Cơn sốt cứ lặp đi lặp lại, cậu chẳng biết mình đã sốt bao lâu, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua, mình đều như đang ở trong lò lửa.
Dương Thư Trần nhìn bóng lưng cô rời đi, càng cau mày chặt hơn.
Cậu cúi xuống nhìn xuống ngực mình. Trên lồng ngực bằng phẳng, một vết sẹo đã mờ nằm chễm chệ ở vị trí gần trái tim. Vết sẹo này đã xuất hiện hơn mười năm rồi.
Chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra khiến cậu phải nằm trong bệnh viện non nửa năm. Mẹ cậu quá đau lòng nên đã ngất đi mấy lần, bà ngoại cũng rất lo lắng cho cậu, suýt chút nữa đã không chịu nổi.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tất cả mọi người nhà họ Nghiêm đều sống trong cảm giác ngơ ngác và ngột ngạt. Mãi đến khi cậu hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, mãi đến khi đám tội phạm bắt cóc cậu lần lượt sa
lưới...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.