Chương 2877: Tôi vẫn là tôi (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 583 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
người mình.
Tới khi tìm được cô, tâm trạng Dương Thư Trần mới được thả lỏng. Nhưng nghĩ đến chuyện cô thà chạy tới đây ng8ủ cũng không muốn ở lại phòng của cậu, tim cậu như bị ai đâm một nhát.
Cậu đứng ở cửa, lâu thật lâu mới cất bước tới gần3 người trên giường.
Dương Thư Trần vừa tới bên giường, chợt phát hiện hình như cô đang run rẩy, sắc mặt cũng không ổn. C9ậu duỗi tay bật đèn đầu giường lên, lúc này mới phát hiện toàn thân Quan Vũ Niệm đều ướt đẫm, trên trán đầm
đìa mồ hôi, 6giương mặt trắng nõn tái cả đi, không còn chút máu nào. Toàn thân cô đều đang run rẩy,miệng còn nói mê man gì đó, giống như gặp 5ác mộng...
Quan Vũ Niệm, tỉnh lại đi!
Đồng tử Dương Thư Trần chợt co chặt lại, đưa tay bế cô lên, nhưng vừa chạm vào trán cô đã bị độ nóng trên đó làm cho hoảng sợ.
Chuẩn bị xe, đi bệnh viện!
Vâng!
Bảo vệ vội vàng chạy đi khởi động xe.
Lên xe, Quan Vũ Niệm đã ngủ mê man đi rồi, miệng còn không ngừng nói mở, lúc thì:
Ba, con nghe lời mà, đừng bỏ con...
, lúc thì:
Dương Thư Trần, đừng mà... đừng đối xử với em như vậy...
Cô sốt mê man, dường như quên mất chuyện xảy ra giữa bọn họ, chỉ nhớ rõ chỉ cần cậu ở bên cạnh cô, cô có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại như một đứa trẻ, ngay cả khi bị bệnh cũng chỉ muốn được ôm vào lòng cậu.
Thấy cô ỷ lại mình như vậy, lồng ngực Dương Thư Trần đau thắt lại, cánh tay đang ôm lấy cô lẳng lặng siết chặt, không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nứt ra.
Dương Thư Trần ôm cô lên, xoay người đi ra ngoài rồi chạy một mạch xuống lầu, gọi bảo vệ ở cổng.
Chết tiệt, cô đang phát sốt, chẳng lẽ không có ai phát hiện?
Ưm...
Quan Vũ Niệm mơ mơ màng mạng lẩm bẩm một tiếng, theo thói quen rúc đầu vào lòng Dương Thư Trần như một con mèo nhỏ, cựa quậy trong ngực cậu đầy lưu luyến.
Dương Thư Trần, khó chịu...
Nghe lời mê sảng trong vô thức của cô, lần đầu tiên Dương Thư Trần cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cô rõ ràng vẫn ở bên cạnh cậu nhưng lại dùng một cách khác để rời xa cậu.
Quan Vũ Niệm, tỉnh lại đi, mở to mắt nhìn tôi!
Dương Thư Trần cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, đặt lên môi mình, thấp giọng nỉ non.
Không được Quan Vũ Niệm đáp lại, cậu ngẩng đầu lên quát tài xế:
Lái xe nhanh lên!
Tài xế không dám trả lời, chỉ có thể tiếp tục tăng tốc. Mãi tới khi đến bệnh viện, tài xế mới thở phào một hơi, ngoảnh đầu nói:
Cậu chủ, đến bệnh viện rồi.
Cửa xe mở ra, không đợi tài xế xuống xe hỗ trợ, Dương Thư Trần đã ôm Quan Vũ Niệm chạy vào trong bệnh viện, đăng ký, kiểm tra, nhập viện...
Chờ khi trợ lý chạy tới thì Dương Thư Trần đã làm xong mọi thủ tục, ngồi trên giường bệnh, nắm chặt lấy tay Quan Vũ Niệm, làm sao cũng không chịu buông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.