Chương 2876: Tôi vẫn là tôi (1)



Nhất định phải tận mắt nhìn thấy cậu chủ đi vào, bảo người bên biệt thự chăm sóc cẩn thận...
Quản gia đứng trước xe dặn đi dặn lại, vừa 8ngoái đầu đã thấy Dương Thư Trần đang dựa vào cửa xe, đôi mắt đen láy sâu

thẳm nhìn chằm chằm, như đang hỏi ông định niệm kinh tớ3i khi nào.

Quản gia giật mình cười một cái, vội vàng tránh sang một bên để tài xế lái xe đi.
Lái xe đang định xuống xe dìu cậu thì cậu đã tự đi vào biệt thự.

Cậu chủ!
Dì Vương không yên tâm về Quan Vũ Niệm nên vẫn luôn ở lại biệt thự. Thấy Dương Thư Trần trở về, bà lập tức vui vẻ tiến lên đón.

Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi...
Dì Vương vừa định nói gì đó thì chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Dương Thư Trần.

Tới rồi?
5

Thưa cậu chủ, tới rồi.
Lái xe giật mình, vội vàng đáp.
Giây tiếp theo, Dương Thư Trần đã vươn tay đẩy cửa xe, loạng choạng xuống xe, đi về phía biệt thự.
Dương Thư Trần nhớ dì Vương nói cô ngủ rồi, bèn thả nhẹ bước chân, xuyên qua phòng khách nhỏ, đi tới cửa. Cậu đang chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nhớ tới dáng vẻ kinh ngạc của dì Vương khi thấy cậu.
Dương Thư Trần cúi đầu nhìn mình một cái, ngửi được mùi rượu trên người mình thì nhíu chặt lông mày. Cậu mà cứ thể đi vào thì sẽ ám mùi vào cô.
Dương Thư Trần lùi lại, đứng chần chừ ngoài cửa vài giây rồi xoay người đi vào phòng tắm. Cậu tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút, chắc chắn mùi rượu trên người mình đã phai

Khuya rồi, dì nghỉ ngơi đi.
Dương Thư Trần quay đầu nói với dì Vương một câu, sau đó đi lên lầu. Cậu đi được vài bước, đột nhiên dừng lại nhìn dì Vương:
Cô ấy vẫn luôn ở trên tầng?


Vâng, cô Quan ngủ rồi.
Dì Vương ngẩn ra, sau đó vội vàng trả lời.
Nghe vậy, ánh mắt Dương Thư Trần chợt sáng lên, đi lên tầng. Thân hình cao ngất đi vào phòng ngủ chính, thấy căn phòng lờ mờ tối, cậu cũng không đưa tay bật đèn.
Xe vừa chạy, cậu liền nhắm m9ắt lại, giống như đã ngủ rồi.
Suốt dọc đường đi đều yên tĩnh lạ thường.
Xe dừng lại, lái xe cho rằng Dương Thư Trần đã ng6ủ say, đang do dự không biết có cần đánh thức cậu hay không thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp vang lên từ ghế sau.
nhạt, cậu mới yên tâm đi vào phòng ngủ.

Dương Thư Trần cứ tưởng rằng sẽ thấy bóng dáng điềm tĩnh của Quan Vũ Niệm trên giường mình, nhưng chờ khi cậu đi vào thì chỉ nhìn thấy chiếc giường trống không. Không khí lạnh lẽo trong phòng như đang cười

nhạo sự ngây thơ của cậu. Nơi này, ngay cả một bóng người cũng không có...

Đồng tử Dương Thư Trần co lại, xoay người đi ra ngoài, vừa định đi xuống tầng thì chợt nhớ lời dì Vương vừa nói, cậu đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác, bước chân lập tức dừng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.