Chương 2889: Tôi vẫn là tôi (14)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 627 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
Cô vừa mở miệng, một bàn tay to lớn đã che lên trán cô.
Sau khi xác định cô không phát sốt, Dương Thư Trần cũng 8không bỏ tay ra mà đưa xuống mặt cô, vuốt ve đầy lưu luyến. Ánh mắt cậu rất lạnh nhạt, hành động vốn đầy thương yêu chi3ều chuộng, nhưng cậu làm ra lại
chỉ khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Trước mắt cô vẫn là gương mặt có một khôn9g hai kia, nhưng hành động của cậu lại khiến cô cảm thấy xa lạ. Đặc biệt là ánh mắt kia...
Cô không tìm được dù6 chỉ một chút dịu dàng trong mắt cậu, chỉ có sự mạnh mẽ và bá đạo không cho phép lấn lướt.
Dương Thư Trần, bao5 giờ thì tôi có thể rời khỏi đây?
Quan Vũ Niệm lấy lại tinh thần, bắt lấy tay cậu, ngẩng đầu lên hỏi.
Muốn!
Quan Vũ Niệm không hiểu ra sao, nhưng cũng không dám do dự.
Thấy cậu không giống như đang đùa, cô lập tức tìm được một bộ quần áo trong tủ rồi chạy thẳng tới phòng thay đồ.
Nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt lạnh lùng của Dương Thư Trần dần trở nên lạc lõng, bàn tay đặt bên người âm thầm siết chặt. Có thể rời khỏi cậu, quả nhiên cô sẽ không do dự...
Bây giờ cô không thể nhìn ra cậu đang nghĩ gì, cô chỉ biết mình không thể cứ mãi ở đây, cô phải nghĩ cách rời đi. Cô đã từng thử, không có sự cho phép của Dương Thư Trần thì bảo vệ sẽ không để cô rời khỏi biệt thự.
Nếu Dương Thư Trần chịu để cô đi thì không còn gì bằng, còn những chuyện khác, cô đã không quan tâm được nữa...
Bây giờ tôi có thể đưa em ra ngoài, thay quần áo đi.
Dương Thư Trần buông cô ra, ném lại một câu rồi cất bước đi tới sofa ngồi xuống.
Thấy Quan Vũ Niệm còn đang đờ người, cậu cũng không thúc giục, chỉ ngồi yên chờ cô hoàn hồn.
Thật lâu sau, Quan Vũ Niệm vẫn còn ngẩn người, giống như không thể tin được cậu lại đồng ý cho cô rời đi.
Cô mím chặt môi, rối rắm hồi lâu mới nghẹn ra được một câu:
Anh uống rượu hả?
Cô ngửi được mùi rượu trên người cậu, nhưng nhìn dáng vẻ cậu không giống đang say. Quần áo trên người cậu cũng rất chỉnh tề, như vừa mới thay,không dính một hạt bụi nhỏ.
Quan Vũ Niệm không dám chắc chắn câu nói vừa rồi của cậu có phải lời nói lúc say hay không.
Không muốn ra ngoài?
Dương Thư Trần không đáp mà chỉ hỏi lại.
Cô cố gắng muốn tìm được một chút cảm giác quen thuộc trên mặt cậu, nhưng lâu thật lâu vẫn không tìm được. Người trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên người khiến cô sợ hãi...
Rất muốn rời khỏi đây?
Ngay khi Quan Vũ Niệm cho rằng mình sẽ không có được đáp án, ngược lại còn có thể làm cậu tức giận thì đột nhiên nghe thấy cậu trầm giọng lên tiếng.
Nghe vậy, cô bỗng đờ người rồi nhanh chóng dùng sức gật đầu.
Cảm giác mất đi tự do thực sự khiến Quan Vũ Niệm sợ hãi. Bây giờ cô còn có chuyện rất quan trọng cần phải xác nhận, không thể ở lại đây mãi được. Cho dù chỉ có khả năng một phần vạn, cô cũng muốn nghĩ cách rời
đi!
Quan Vũ Niệm thay quần áo xong xuôi, lập tức bước tới trước mặt Dương Thư Trần. Hai tay cô giữ làn váy, cắn môi, căng thẳng nhìn cậu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.