Chương 2890: Tôi vẫn là tôi (15)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 639 chữ
- 2022-02-19 04:58:04
Quan Vũ Niệm không nói gì, trong ánh mắt lạnh lùng của Dương Thư Trần, cô léo ghế ngồi xuống, lẳng lặng ăn cơm cùng cậu. V8ất vả lắm mới chờ cậu ăn xong, Quan Vũ Niệm đã buông đồ ăn xuống trước, chờ cậu
đứng dậy. Dương Thư Trần cũng khô3ng do dự, dứt khoát đứng lên rồi đi thẳng ra ngoài. Thấy vậy, Quan Vũ Niệm vội vàng đuổi theo.
Nghe vậy, Dương Thư Trần vẫn luôn giả vờ ngủ đột nhiên mở mắt, như cười như không liếc nhìn cô một cái.
Cậu không nói gì, chỉ một cái liếc mắt đã khiến sống lưng Quan Vũ Niệm lạnh toát.
Không phải cậu thả cô đi, mà là muốn dẫn cô tới biệt thự nhà họ Thượng? Đầu óc hỗn loạn của Quan Vũ Niệm cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng. Vấn đề vừa rồi nghĩ mãi không ra, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Cô vẫn bị cậu đùa giỡn!
Quản gia vẫn luôn canh giữ trước cổng cũng đã lái xe qua đây, không đợi Quan Vũ Niệm, xe đã dừng lại trước mặt họ.
Cửa xe mở ra, Dương Thư Trần bước vào trước, để lại một mình cô đứng hỗn độn trong gió...
Cô rất muốn nói cô không cần ngồi xe, bước hai bước là có thể đi ra ngoài. Nhưng chạm phải đôi mắt đen láy lạnh lùng của Dương Thư Trần, cuối cùng cô vẫn cúi đầu lên xe. Thân thể mảnh mai dính sát cửa xe, ngồi
cách xa Dương Thư Trần nhất có thể.
Không đợi Quan Vũ Niệm hiểu được ánh mắt của cậu có ý gì thì đã nghe quản gia trên ghế lái lên tiếng:
Cô Quan, đường đến biệt thự nhà họ Thượng không phải ngã rẽ nào cũng có thể đến được, chúng ta có thể còn
phải đi thêm một lúc nữa, nếu cô mệt thì nghỉ ngơi một lát, khi nào tới tôi sẽ gọi cô dậy.
Chân cậu rất dài, 9rõ ràng đi rất nhẹ nhàng nhưng Quan Vũ Niệm phải hớt ha hớt hải mới đuổi kịp cậu.
Lúc hai người đi tới cửa, Quan 6Vũ Niệm chợt căng thẳng. Lần nào cô đi tới đây cũng bị người khác kéo lại. Cô nghĩ cách khác rời đi, nhưng căn biệt thự n5ày giống như một tòa thành, xung quanh đều có người giám sát
Thấy xe thực sự đi ra khỏi biệt thự, cuối cùng tâm trạng căng thẳng của cô cũng được thả lỏng.
Tùy tiện tìm một ngã rẽ nào đó thả tôi xuống là được.
Quan Vũ Niệm ghé mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cắn môi một cái rồi nhẹ giọng nói.
chặt chẽ, căn bản không thể tìm ra lỗ hổng. Cổng lớn là nơi duy nhất có thể rời khỏi nơi này.
Cậu chủ!
Bảo vệ nhìn thấy Dương Thư Trần, lập tức cung kính chào hỏi.
...
Là sao đây? Quan Vũ Niệm hoàn toàn mờ mịt.
Biệt thự nhà họ Thượng...
Không phải muốn đi ra ngoài hả, còn không lên xe?
Ngay khi Quan Vũ Niệm cho rằng mình vừa bị đùa giỡn thì giọng nói lạnh lùng của Dương Thư Trần đã vang lên trong xe.
Quan Vũ Niệm nhìn cánh cổng trước mắt, lại nhìn chiếc xe trước mặt.
Lồng ngực Quan Vũ Niệm chợt bùng lên một ngọn lửa, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Dương Thư Trần mới sực nhớ ra từ đầu tới cuối cậu không hề nói muốn để cô rời đi. Cậu chỉ đồng ý đưa cô rời khỏi biệt thự...
Cho nên, cậu thật sự có ý định giam giữ cô từ ngày này qua ngày khác ư? Tâm trạng của Quan Vũ Niệm bỗng chốc chìm xuống tận đáy vực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.