Chương 294: Nghiêm thừa trì, em thích anh! (11)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 556 chữ
- 2022-02-06 12:50:21
Túi xách của em.
Nghiêm Thừa Trìnhếch đôi môi mỏng, nói từng chữ.
Lúc này Hạ Trường Duyệt mới để ý mình làm rơi túi xách trên xe anh, v8ội vươn tay chộp lấy, ôm vào lòng, lúng túng nói:
Cảm...
Nhìn vào ánh mắt dò xét của Nghiêm Thừa Trì, cô chỉ cảm thấy sau lưng như có gai.
Tiểu Duyệt Duyệt, Đại vương Hãn Hãn không có quần áo...
Một giọng nói non nớt bỗng vọng ra từ trong phòng tắm, xen lẫn tiếng nước, nghe hơi mơ hồ.
Hai người đứng ở cửa cùng ngây người.
Nghiêm Thừa Trìnhìn vào khuôn mặt đã không còn chút máu của Hạ Trường Duyệt, ánh mắt khẽ lóe, chợt nhớ lại cậu nhóc tinh quái trên WeChat...
cảm ơn anh.
Ừ.
Nghiêm Thừa Trì đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô3, lạnh nhạt đáp một tiếng, không nói gì thêm, cũng không có ý định rời đi.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu óc Hạ Trường Duyệt trở nên9 trống rỗng.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Hồi lâu sau, trong không khí ngập tràn một loại từ trường kì lạ, như muốn đóng băng 6khoảnh khắc này.
Nghiêm Thừa Trì ở phía trước, Hãn Hãn ở phía sau, nếu lỡ để ba con họ gặp nhau...
Thần kinh Hạ Trường Duyệt run lên, sắc mặt trở nên tái mét.
Ban nãy uống hơi nhiều trong tiệc rượu, mượn nhà vệ sinh một chút.
Nghiêm Thừa Trì bỗng lên tiếng, ánh sáng trong mắt mịt mờ tăm tối.
Hả?
Tim Hạ Trường Duyệt thắt lại, vịn lấy tay nắm cửa, dùng hết sức bình sinh mới khiến mình nhẫn nhịn không đóng sầm cửa.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, Hạ Trường Duyệt sực nhớ ra Hãn Hãn vẫn còn đang tắm, lập tức lấy lại tinh thần5.
Giờ...
Không biết phải dùng lí do gì để từ chối Nghiêm Thừa Trì, cơ thể cô đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát nổi.
Reng reng...
Điện thoại di động của Nghiêm Thừa Trì reo lên.
Sắc mặt em rất khó coi.
Nghiêm Thừa Trì đút một tay vào túi quần, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, không vội đi mà hơi nhíu mày lại.
Tại mệt...
Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, nhưng bầu không khí ở ngoài cửa như đóng băng.
Đầu óc Hạ Trường Duyệt xoay chuyển rất nhanh.
Hạ Trường Duyệt bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Thừa Trì nhìn cô, nhận điện thoại,
Tôi biết rồi, giờ tôi qua ngay.
Cúp máy, anh đút điện thoại vào túi, lại nhìn xoáy vào Hạ Trường Duyệt một lúc rồi mới quay người rời đi.
Muộn lắm rồi, tôi không tiễn anh được.
Hạ Trường Duyệt ra sức dùng cơ thể nhỏ nhắn chắn trước cửa.
Ngón tay đang nắm chặt khung cửa trắng bệch.
mệt quá thôi...
Ngủ một giấc là khỏe...
Hạ Trường Duyệt nói lắp bắp, tâm trí vẫn hướng về phòng tắm và Hãn Hãn sắp tắm xong.
Thấy bóng dáng anh biến mất ở trước mắt, Hạ Trường Duyệt vội vàng đóng cửa lại, dựa người vào ván cửa, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Móng tay của bàn tay cầm nắm cửa đã gãy luôn rồi...
Hồi lâu sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.