Chương 374: Đây không phải là mơ (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 568 chữ
- 2022-02-06 12:52:34
Âm Nhi là con trai độc nhất của nhà họ Dịch, nhưng trời sinh nó ra đã có khiếm khuyết như vậy.
Nếu chẳng may mấy ông cụ trong hội đồng 8quản trị không để nó kể nhiệm ghế Tổng Giám đốc thì sao.
Tôi cũ6ng vì tốt cho nó mới sắp xếp một đứa con gái có gia thế, chẳng những có nhan sắc, mà năng lực cũng tốt...
Mẹ anh còn nói thêm, nhưng anh khôn5g nghe thấy gì nữa.
Cơ thể anh đang nóng dần lên, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lí trí.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách này thôi.
Bà Dịch sụt sịt hai tiếng, rồi3 nói tiếp.
Đâu phải ông không hiểu tính tình của Âm Nhi.
Anh không thể ngồi chờ chết.
Cửa chính đã không thể ra được, cho dù bọn họ không khóa cửa, anh ta có trốn ra ngoài, cũng không thoát khỏi nhà họ Dịch.
Anh nhảy xuống từ lan can bảo vệ không chút do dự.
Nhảy cao làm hao phí nhiều thể lực, dường như kích thích được tính trong cơ thể anh.
Đầu óc anh càng lúc càng mơ hồ, anh cắn đầu lưỡi giúp mình tỉnh táo, sau đó nhanh chóng tìm đến gara, lái xe chạy khỏi nhà họ Dịch.
Anh nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần có thể tìm được một phòng khám, hoặc nhà thuốc nào đó, chắc chắn sẽ không sao.
Trong mắt anh chỉ còn một mảng đỏ tươi, không thấy gì.
Mùi hương phảng phất trên người cô gái giống như một liều thuốc độc không thể kháng cự...
Nhưng thật không ngờ, anh lại đâm phải một cô gái trên đường...
Cô gái bị xe anh đâm bất tỉnh.
Thế nhưng anh lại nhận ra, mình không chấp nhận được chuyện có thể cô gái đó đã có bạn trai.
Dịch Hải Âm nắm chặt tay.
Ánh mắt Dịch Hải Âm dừng lại ở ban công, rồi quyết đoán bước về phía đó.
Đây là tầng hai, không quá cao.
Lúc đó anh đã định bế cô lên xe, chỉ muốn đưa cô đi cùng đến bệnh viện.
Nhưng ngay khi vừa chạm vào cô, anh đã hoàn toàn mất hết lí trí.
Từ trước đến giờ nó rất khó tính, lại chỉ thích một mình, luôn im lặ9ng không thích nói chuyện.
Đợi nó tìm được một đứa con gái nó thích, chỉ sợ đến lúc chết, mình cũng không được bế cháu.
Nhớ đến chuyện tối hôm đó, Dịch Hải Âm nắm chặt con búp bê bằng bông trong tay, rồi đột nhiên siết chặt như muốn bóp nát nó.
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh lại tái đi một chút.
Nhìn bức ảnh trên bàn, anh từ từ đặt con búp bê lên trên, nhìn vào hai đứa bé nằm cạnh nhau, anh trở nên căng thẳng.
Cô ấy mang theo móc khóa này trên người, nghĩa là đã có bạn trai rồi sao? Hay, đã có con rồi? Không, đó là lần đầu tiên của cô, không thể nào là mẹ của hai đứa bé...
Lời của ông lão giúp việc lại văng vẳng bên tai.
Cái móc khóa này rất bình thường, không thể tìm được cô gái đó...
Nếu vận mệnh đã đưa cô đến bên anh, thì duyên phận của bọn họ cũng không nên chỉ ngắn ngủi như vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.