Chương 507: Người đàn ông thần bí (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 540 chữ
- 2022-02-10 11:09:01
Nhưng Nghiêm Thừa Trì chẳng thèm nhướng mắt, chỉ tập trung chăm sóc công chúa nhỏ trong lòng.
Hạ Trường Duyệt nhìn thấy vậy thì th8ật sự phát cáu.
Người này sao có thể ngạo mạn đến thế? Anh không sợ anh vừa đi khuất thì sau này người trong trường sẽ nghiêm khắ3c với con của anh sao?
Bàn của trường này quá cũ rồi, thay đi.
Thiết bị ghi âm và ghi hình của trường này cũng quá cũ, thay.
Nhà ăn 9quá nhỏ, mở rộng gấp ba, ngoài ra đầu bếp ít nhất phải cỡ năm sao.
Sức ăn của con gái tôi rất khỏe, nhất định phải cho con bé ăn 6no.
Nghiêm Thừa Trì ngồi trên ghế, tay cầm một chiếc khăn, vừa nói vừa thong thả lau lớp mồ hôi mỏng trên khuôn mặt tròn trịa củ5a Mạt Mạt.
Mỗi một điều kiện được đưa ra, Hạ Trường Duyệt đều thấy hiệu trưởng run rẩy.
Vậy phải là bao nhiêu tiền? Hạ Trường Duyệt cũng không nhịn được mà xuýt xoa.
Cô bỗng hiểu ra vì sao đển cả hiệu trưởng cũng coi anh như Phật sống.
Đây không phải đại gia, mà là thần tài!
Ba ơi, con đói quá...
Mạt Mạt nãy giờ vẫn vùi trong ngực Nghiêm Thừa Trì bỗng cất tiếng yếu ớt.
Đừng nói hiệu trưởng, chính cô cũng không khỏi tặc lưỡi khi nghe yêu cầu của Nghiêm Thừa Trì.
Thế này quá làm khó nhau rồi...
Nhưng chưa oán thầm xong, Hạ Trường Duyệt đã thấy Nghiêm Thừa Trì chậm rãi ngẩng đầu lên tiếng, khuôn mặt quí phái chìm trong ánh sáng chói lọi,
Liệt kê một danh sách tất cả các khoản chi phí rồi gửi đến phòng Tài vụ của Tập đoàn Nghiêm thị.
Ngoài ra, chỉ cần con trai và con gái của tôi còn học ở đây, sau này mỗi năm tôi sẽ lấy tư cách phụ huynh học sinh quyên góp một nửa chi phí vận hành, coi như là khoản quỹ hàng năm để tối ưu hóa hoạt động giảng dạy trong trường.
Hả...
Trong văn phòng, các lãnh đạo của trường ngỡ ngàng hít vào một hơi, trong một thoáng không giấu được vẻ mừng rỡ!
Chi phí hàng năm của trường mẫu giáo quí tộc là một khoản kinh người.
Nghiêm Thừa Tìvừa nói là một nửa...
Bọn họ đi dạo lâu lắm rồi, sao còn chưa được ăn cơm? Công chúa nhỏ sắp đói meo rồi.
Gương mặt nhỏ nhắn như được đúc từ ngọc tủi thân nhăn nhó như cái bánh bao,
Không phải cô là bảo mẫu của bọn nhỏ sao? Sao còn ngây ra đó làm gì? Bên cạnh văn phòng là nhà ăn của nhân viên, mau mang ít thức ăn tới đây.
Thấy Hạ Trường Duyệt đứng ở ngoài cùng, hiệu trưởng trầm giọng sai
bảo.
...
Hạ Trường Duyệt ngẩn người.
Nói cô đó! Cô là bảo mẫu mà lười biếng thế à.
Cô có biết trẻ con nhịn đói lâu sẽ không tốt cho dạ dày không...
Hiệu trưởng vẫn chưa mắng mỏ xong thì đột nhiên cảm giác sau lưng có một luồng hơi lạnh phả tới, giật thót cả mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.