Chương 58: Khi nào anh mới thả tôi đi?
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 742 chữ
- 2022-02-04 08:16:39
Hạ Trường Duyệt bị anh lôi đến chiếc xe đang đỗ bên đường.
An Thần Húc nằm dưới đất định đuổi theo, nhưng lại bị vệ sĩ của Nghiêm Thừa Trùng ăn trước một bước.
Hạ Trường Duyệt bị nhét vào băng ghế sau xe.
Toàn thân cô đang thiếu dưỡng khí, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã nghe giọng nói lạnh bằng của Nghiêm Thừa Trì vang lên bên tai,
Lái xe đi.
Vách ngăn màu đen của gian xe lại từ từ kéo lên.
Hạ Trường Duyệt rùng mình, nhớ đến chuyện xảy ra lần trước, cả người cô không nhịn được mà run rẩy.
Nghiêm Thừa Trì nhìn cô có người lại, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng châm biếm.
Anh bóp mạnh mặt cô, gằn từng chữ.
Tôi sẽ không chạm vào người em đâu, bẩn lắm!
Tim Hạ Trường Duyệt nhói đau.
So với cơn đau thể xác, lời anh nói càng khiến cô đau muốn chết.
Giây tiếp theo, Nghiêm Thừa Trì xoay mặt cô lại, ấn cổ lên cửa kính xe.
Trán Hạ Trường Duyệt đau đớn.
Đúng lúc đó, cô nhìn thấy nhóm vệ sĩ đang bao vây An Thần Húc, lòng bàn tay cô siết chặt.
Cô vội vàng quay lại, mấp máy môi, định cầu xin giúp An Thần Húc.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì, lời nói lập tức nghẹn lại.
Ánh mắt anh nói rất rõ ràng, nếu cô không lên tiếng, có lẽ An Thần Húc chỉ bị đánh một trận mà thôi.
Nhưng nếu cô dám mở miệng cầu xin, chỉ e rằng tính mạng An Thần Húc sẽ bị nguy hiểm...
Hạ Trường Duyệt cắn chặt môi.
Dáng vẻ của anh bây giờ, làm cho cô nhớ ngay đến tình cảnh bốn năm trước...
Khi đó, anh cũng nổi điên không kiềm chế như vậy, giống như hận không thể giết tất cả mọi người.
Anh bóp cổ cô thật mạnh, cố nói ra lời lẽ đả kích:
Hạ Trường Duyệt, em hèn hạ đến vậy sao?
Hạ Trường Duyệt nhắm mắt lại, không dám nhìn mặt anh nữa...
Khi xe vừa đến khu biệt thự, cô đã bị Nghiêm Thừa Trì lôi xuống, kéo tới phòng ngủ, đẩy vào phòng tắm.
Nghiêm Thừa Trì lấy vòi sen, xối nước lên người cô từ trên xuống dưới.
Nước lạnh như đá dội lên khiến Hạ Trường Duyệt không khỏi co rúm người lại.
Cô ngước nhìn khuôn mặt tức giận của Nghiêm Thừa Trì, không dám thốt lên tiếng nào.
Cô để mặc anh hành hạ chán chê rồi mới bế cô ra khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng, anh thô bạo ném cô lên giường.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh, cô có thể nghe rõ giọng nói hung dữ của Nghiêm Thừa Thì rít lên bên tai mình.
Hạ Trường Duyệt, nhìn cho rõ hiện giờ em đang nằm bên cạnh ai.
Nếu em dám cắm sừng lên đầu tôi, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết.
®
Đến nửa đêm, Hạ Trường Duyệt tỉnh giấc vì đói bụng.
Người đàn ông bên cạnh ôm chặt cô trong lòng, cô động đậy ngón tay cũng khó khăn.
Cô rất muốn gọi điện thoại đến nhà họ An, hỏi thăm tình trạng của An Thần Húc.
Cô cũng rất sợ, đã hai ngày liền Hãn Hãn không gặp cô, liệu cậu nhóc có sốt ruột hay không? Còn phần kịch bản cho đạo diễn ngày mai phải có...
Những chuyện hiện giờ muốn làm nhất, cô lại không thể làm được bất kì chuyện gì.
Đột nhiên, sống lưng cô lạnh ngắt.
Trong bóng đêm, cô lờ mờ cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm.
Cô từ từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Nghiêm Thừa Trì, cơ thể cô chợt cứng đờ.
Một giây sau, anh đã buông cô ra, ngồi dậy, lấy áo ngủ, khoác qua loa lên người, sau đó quay người bỏ đi ra ngoài.
Nghiêm Thừa Trì...
Hạ Trường Duyệt lẳng lặng nằm, hai mắt dại ra.
Cô chăm chú nhìn lên trần nhà, đôi môi anh đào giật giật.
Giọng nói của cô rất nhỏ, như muỗi vo ve, nhưng chỉ một giây Nghiêm Thừa Trì đã nghe được.
Anh bất giác dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Hạ Trường Duyệt cố nuốt nước bọt.
Cô biết nếu còn nói tiếp có thể sẽ chọc giận anh, nhưng cô vẫn kiên quyết mở miệng.
Khi nào anh mới thả tôi đi? Hợp đồng cũng phải có thời hạn, anh không thể bao nuôi tôi cả đời được.