Chương 57: Gặp chuyện không may


Trong phòng họp chỉ còn lại Hạ Trường Duyệt và Giang Minh Na với vẻ mặt đắc ý.

Nhớ tới cái tát vừa rồi, Giang Minh Na hận đến nghiến chặt răng.

Sao lúc đó cô ta lại ngây người ra, không nhanh tay đánh trả chứ?
Hạ Trường Duyệt, đừng tưởng leo lên được Tập đoàn Nghiêm thị, là cô có thể dễ dàng gia nhập hàng ngũ biên kịch nhờ bộ phim này.

Có tôi ở đây, cả đời này cô đừng hòng có cơ hội xuất đầu lộ diện!
Giang Minh Na bước tới, bưng bên má trái bóng rát của mình, nghiến răng nghiến lợi.

Rồi bất chợt, cô ta hậm hực rời khỏi phòng họp.

Hạ Trường Duyệt day day thái dương, cầm kịch bản lên, lê cơ thể mệt mỏi rời khỏi đoàn phim.

Cô vừa ra đến lề đường, chuẩn bị gọi xe thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ bên đường.

Lúc này Hạ Trường Duyệt mới nhớ ra, sáng nay cô đã hứa với An Thần Húc cùng đi thăm Hãn Hãn.

Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, gần sáu giờ rồi.

Không biết Nghiêm Thừa Trì có về hay không, chẳng may đúng lúc anh về, cô lại không có ở biệt thự...

Nhưng hôm qua cô đã cho cậu nhóc kia leo cây, nếu hôm nay không đến thăm, chỉ sợ nhóc tì đó lại giận dỗi.

Hạ Trường Duyệt còn đang do dự thì An Thần Húc đã nhìn thấy cô.

Anh ta đẩy cửa xe đi xuống.


Anh đã đặt bàn ở nhà hàng, cũng bảo quản gia đón Hãn Hãn rồi.

Mình ra ngoài ăn cơm, ăn xong đúng lúc anh có thể đưa em về.
An Thần Hóc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, vươn tay xoa xoa đầu cô.

Hạ Trường Duyệt cắn môi, đang rối bời không biết có nên đồng ý hay không, thì cô đột nhiên nghe thấy âm thanh chói tai vang lên từ bên đường.

Cô bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc siêu xe màu đen đỗ gần đó, người cô đột nhiên run rẩy.

Một tích tắc sau, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quyến rũ u ám của Nghiêm Thừa Trì.

Anh đeo kính râm, Hạ Trường Duyệt không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng người anh toát ra khí lạnh.

Cho dù cách một khoảng xa, cô vẫn cảm nhận được.

Người Hạ Trường Duyệt cứng đờ, cô ngẩng đầu nhìn An Thần Húc cũng đang ngơ ngác, môi cô biến sắc trắng bệch.

Cánh cửa siêu xe màu đen được đẩy ra, đôi chân thon dài của Nghiêm Thừa Trì từ từ đặt xuống.

Anh rảo bước đi tới, giơ tay tháo kính râm, đưa cho trợ lý ở bên cạnh.


Nghiêm Thừa Trì, anh Thần Húc đến đây chỉ là...

Bốp!
Hạ Trường Duyệt vừa mở miệng định giải thích, Nghiêm Thừa Trì đã hung hãn nắm tay thành quyền vung thẳng vào mặt An Thần Húc.

Cú đấm dùng hết sức, khiến cho An Thần Húc bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã xuống đất.

Khóe miệng anh ta lập tức rỉ máu.


Anh Thần Húc!
.

Hạ Trường Duyệt ngẩn người, lập tức nhào lên trước.

Cô đang định đỡ An Thần Húc thì cánh tay đã bị ngăn lại.

Cô quay đầu, nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của Nghiêm Thừa Trì dường như đang muốn xé xác cô ra.

Tay của anh quá mạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, như là muốn nghiền nát tay cô.


Nghiêm Thừa Trì, không phải như anh thấy đâu.

Hôm qua anh Thần Húc không liên lạc được với tôi, anh ấy chỉ đến thăm tôi...

A!
Cổ của Hạ Trường Duyệt đau đớn, sắc mặt cô trắng bệch trong nháy mắt.

Nghiêm Thừa Trì co ngón tay lại bóp mạnh cổ cô, giống như muốn siết cổ cô đến chết.

Cô muốn giải thích, nhưng không thể nói nên lời.

Thấy mắt của anh đầy thù hận, chỉ một giây thôi, mà cô như muốn tuyệt vọng từ bỏ.

Nhưng nghĩ đến đứa con còn nhỏ, ánh mắt Hạ Trường Duyệt căng ra, cô đưa tay cố sức níu kéo ngón tay của Nghiêm Thừa Trì.

Nhưng so với Nghiêm Thừa Trì ở trước mắt, sức lực cô như kiến càng cố sức rung cây, vốn không có tác dụng.

Trong lúc cô nghĩ rằng mình cứ như vậy chết trong tay anh, thì bàn tay của Nghiêm Thừa Trì đột nhiên thả lỏng, anh nghiến răng,
Hạ Trường Duyệt, cô không đáng được chết!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.