Chương 589: Gặp gỡ em, là định mệnh (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 664 chữ
- 2022-02-10 11:14:35
Lúc ngẩng đầu, cô nhận ra Dịch Hải Âm đang nhìn mình chăm chú, không hề nhúc nhích.
Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị 8của anh à?
Không phải.
Dịch Hải Âm phủ nhận, nhanh chóng đứng dậy khỏi xô pha, rảo bước vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó quay3 lại ngồi xuống bàn ăn.
Làm tạm vài món, tôi không biết anh thích gì, nếu không ngại thì ăn một chút lót dạ nhé.
Nhan9 Linh thoải mái đưa đũa cho Dịch Hải Âm, cũng mặc kệ anh có ăn không, tự bưng bát cơm lên, ăn ngấu nghiến.
Có phải anh khó chịu không? Sao hôm nay anh cứ mang đến cho cô cảm giác khác thường như vậy...
Tôi không sao.
Dịch Hải Âm hoàn hồn, bất ngờ nắm lấy tay cô.
Bàn tay của cô rất nhỏ, ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh, cắt sửa rất sạch sẽ và chỉnh tề.
Đói suốt một6 ngày, dạ dày của cô đã kháng nghị từ lâu.
Ăn một mạch vài miếng, cô mới có hơi sức nghiêng đầu nhìn sang Dịch Hải Âm b5ên cạnh.
Ban nãy anh làm sao thế, lúc tới đây, hình như không vui lắm thì phải?
Tôi rất vui.
Dịch Hải Âm mở miệng mà chẳng cần suy nghĩ.
Hai người, bốn món ăn, chẳng mấy chốc đã vơi gần hết, hơn nữa chủ yếu là Nhan Linh ăn.
Không biết Dịch Hải Âm đang nghĩ gì, anh ăn một miếng, rồi dừng lại ngắm Nhan Linh thật lâu.
Cô vờ như không biết, những suýt chút nữa đã không giả vờ nổi.
Lần đầu tiên thích một người con gái, lại chính là cô gái bị anh vô ý làm tổn thương.
Anh không cần băn khoăn về việc bồi thường có thế nào nữa, chỉ cần cô bằng lòng, anh có thể che chở cô cả đời.
Nhưng anh cũng sợ, Nhan Linh không hề biết người cưỡng bức cô đêm đó hiện giờ đang ngồi ngay bên cạnh, cũng như chẳng hay biết, thật ra anh không giống như trong tưởng tượng của cô.
Nếu có một ngày, Nhan Linh biết chuyện anh từng làm với cô, liệu cô còn coi anh như bạn bè, nấu cơm cho anh, mời anh cùng ăn hay không? Bàn tay cầm đũa của Dịch Hải Âm đột nhiên siết lại.
Chỉ là gì cơ? Sao bỗng dưng anh lại không nói nữa?
Nhìn nét mặt kì lạ của Dịch Hải Âm, Nhan Linh bèn nhíu mày.
Cô đưa tay, sờ trán anh.
Nhan Linh:
...
Dáng vẻ của anh nhìn chẳng hề vui chút nào, ngược lại trông như bị đả kích vậy.
Lúc nãy ôm cô, anh tựa như một đứa bé bất lực, cầu xin an ủi.
Tôi rất vui, chỉ là..
Chỉ là ngoài niềm vui, còn cảm thấy đây chẳng khác nào một giấc mơ.
Anh đặt tay Nhan Linh vào tay mình, chỉ cần nhẹ nhàng khép lại, là có thể ôm trọn lấy bàn tay cô.
Dường như cảm thấy hành động này của họ quá mập mờ, Nhan Linh nhanh chóng rút tay về.
Cô ngượng ngùng xoa mũi,
Nếu anh không sao, thì ăn cơm mau đi.
Sau đó cô bưng cơm lên, cắm đầu ăn.
Hôm nay anh ta, thật sự quá kì quặc...
Phải rồi, sao anh đột nhiên tới tìm tôi, có chuyện gì à?
Nhan Linh ăn uống no nê, đặt bát đũa xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Dịch Hải Âm.
Dịch Hải Âm vẫn luôn phân vân không biết nên nói sự thật với cô thế nào đột nhiên bừng tỉnh, ngước mắt nhìn cô.
Bấy giờ anh mới phát hiện, thức ăn trên bàn hầu như đã bị cô ăn sạch sẽ.
Anh dời tầm mắt từ chén đĩa trống không tới cái bụng bằng phẳng của cô.
Nhớ lại tin tức của phóng viên trước đó, đôi mắt của anh hơi thay đổi.
Phóng viên nói, cô mang thai rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.