Chương 750: Ba cô tên gì? (2)


Nhưng ai biết được chính xác mình muốn gì? Có lẽ những thứ bị mất đi đó mới là chấp niệm cả đời mà cô không thể buông bỏ.



...

Hạ Trường Duyệt sững sờ, ngước nhìn Dương Mộc Nhã trông có vẻ bất thường.

Từ lúc cô kể xong câu chuyện đó, phản ứng của Dương3 Mộc Nhã dường như rất khác so với bình thường.
Cô đập cửa vài lần, nhưng trong phòng không có phản ứng.
Người này thật sự kì lạ, khi dịu dàng thì khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.
Nhưng khi cô vô tình lỡ nói điều gì đó, luôn có thể dễ dàng chọc giận bà, rồi bị bà đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Người phụ nữ điềm tĩnh và thanh lịch lập tức trở nên đau buồn phẫn nộ và bất mãn. <9br>
Thậm chí bà còn toát ra hơi thở lạnh lẽo như không muốn cho bất cứ ai lại gần...

Nếu cô muốn nói, cháu sẵn lòng nghe, nói r6a có lẽ sẽ cảm thấy khá hơn.
Hạ Trường Duyệt tảng là thái độ lạnh lùng của bà, bước lên, đột nhiên đưa tay ra ôm bà.
Cái ôm bất ng5ờ khiến Dương Mộc Nhã sững người.
Chẳng mấy chốc biểu cảm của bà trở nên bình tĩnh trở lại, trầm giọng,
Cô thật sự là một thuyết khách rất giỏi, nhưng tôi vẫn không nhận lời giúp cô để bị cuốn vào cuộc đấu đá nội bộ của nhà họ Nghiêm.

Những lời tôi vừa nói không phải vì muốn cô giúp cháu!
Hạ Trường Duyệt khẽ nói.

Dù có phải hay không, bây giờ tôi cũng không muốn nghe, cô đi đi.
Dương Mộc Nhã đẩy cô ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Cô Dương!
Hạ Trường Duyệt vẫn còn muốn nói nhưng đã bị nhốt ngoài cửa.
Nhưng bây giờ, tôi đã nghĩ thông suốt rồi
Hạ Trường Duyệt nhẹ nhàng buông tay, ý cười hiện lên trong ánh mắt.

Mỗi một cuộc chia ly là đề khi gặp lại sẽ càng ý nghĩa hơn.

...
Dương Mộc Nhã nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, lòng bàn tay bà siết chặt, lồng ngực như cuồn cuộn dâng trào.
Bà mấp máy môi nhưng vẫn không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Trường Duyệt.
Bà cứ thế đứng đó, mặc cho cô ôm mình, quên cả đẩy cô ra.

Cũng có những ngày tôi cảm thấy khó có thể vượt qua nổi.
Lúc đó, điều tôi nghĩ nhiều nhất là tại sao ông trời lại bất công như vậy, nhất định phải đưa người tôi yêu nhất rời khỏi tôi.
Hạ Trường Duyệt cắn môi nhìn giờ, suy nghĩ một lát cũng không canh chừng ở cửa nữa.

Cô quay lại lấy thẻ phòng, bước vào phòng cô đã đặt, tắm nước nóng rồi đi ngủ!




Cậu Trì, không biết Dương Mộc Nhã đã nói gì với cô Hạ, nhưng vừa xác nhận được cô Hạ đã trở về phòng ngủ rồi.
Trợ lý Kim vội vàng bước vào phòng giám sát báo cáo.


Về phòng ngủ rồi?
Nghiêm Thừa Trì nhướng mày nghi ngờ.

Cái đồ ngốc ngoan cố kia, anh nổi nóng cô cũng không nghe, Dương Mộc Nhã nói với cô mấy câu thì cô đã về phòng ngủ sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.