Chương 813: Sự thật người muốn giữ lại nhất (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 558 chữ
- 2022-02-12 04:15:38
Chuyện tối đó là Dịch Hải Âm có nỗi khổ riêng.
Anh ấy không hề cố ý làm tổn thương cậu...
Hạ Trường Duyệt thấy vẻ mặt8 Nhan Linh bất thường, nên lo lắng giải thích.
Bim bim...
Tiếng còi xe và tiếng la hét của người đi đường ngay lập tức vang lên.
Nhìn thấy một chiếc xe phòng về phía này, Nhan Linh muốn tránh đi, nhưng chân cứ như bị đóng đinh xuống đất, không thể di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe lao về phía mình.
Nhan Linh bị đẩy mạnh ra rồi ngã xuống đất, trừng mắt chứng kiến chiếc xe lao tới gần Hạ Trường Duyệt.
Két...
Chiếc xe đột ngột dừng lại cách Hạ Trường Duyệt chưa đến một centimet.
Bich...
Mọi chuyện xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, khiến mọi người không tài nào phản ứng kịp.
đều đã không còn nữa.
Cô có thể tìm đến ai đây? Thậ6m chí ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng đã không còn nữa rồi.
Nhan Linh lấy lại tinh thần, vội vã đứng dậy khỏi mặt đất rồi nhào về phía Hạ Trường Duyệt, ôm chặt lấy cô, khóc không thành tiếng,
Xin lỗi Tiểu Duyệt Duyệt...
Tớ xin lỗi, vừa rồi tớ không đúng, tớ không nên nghi ngờ cậu...
Nỗi khổ riêng gì mà có thể khiến cậu giúp anh ta gạt tớ? Tiểu Duyệt D3uyệt, cậu là người tới tin tưởng nhất!
Nhan Linh gạt tay cô ra, không khống chế được gào lên.
Người cô tin tưởng nhấ9t, người cô nghĩ đến đầu tiên khi đau lòng và buồn khổ...
Cô vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đến.
Linh Nhi!
Nhanh như chớp, Hạ Trường Duyệt xông tới đẩy Nhan Linh ra.
Tất cả mọi người đều lừa gạt cô, coi cô như một c5on ngốc, chìm đắm trong nỗi đau, và ngớ ngẩn yêu Dịch Hải Âm.
Nhan Linh run rẩy, nhanh chóng lùi về phía sau, thoáng chốc đã lui ra khỏi vỉa hè.
Tiếng phanh chói tai vang vọng.
Trong khoảnh khắc ấy, tim của mọi người đều như ngừng đập, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tớ không sao, Linh Nhi, trước tiên cậu đừng khóc nữa, đỡ tớ chút đi, chân tử nhũn cả rồi.
Hạ Trường Duyệt hoàn hồn, nhìn chiếc xe cách đầu gối mình chưa đến một centimet, mà giọng nói cũng đều không rõ ràng.
Cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết này không chân thật chút nào.
Cửa sau mở ra, dáng người thanh lịch của Dương Mộc Nhã từ từ bước xuống.
Bà đứng cạnh xe, nhìn hai cô gái đang hoảng sợ đến ngẩn ngơ, thản nhiên nói,
Có vẻ tháng này tôi không hợp ra ngoài rồi, cả hai chị em cô, người nào cũng hấp tấp lao vào xe tôi.
Hạ Trường Duyệt:
...
Nhan Linh:
...
Lúc này nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy mà vẫn còn cảm thấy kinh hoàng.
Dáng vẻ các cô thế này là định tiếp tục đứng đây để người đi đường đứng xem chỉ trỏ có đúng không?
Dương Mộc Nhà híp mắt, không vội giải thích mục đích của mình khi đến đây, mà lại đưa tay mở cửa xe rồi ra hiệu với Nhan Linh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.