Chương 951: Tìm tới biệt thự nhà họ hạ (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 639 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Chuyện cô thích làm nhất chính là gấp máy bay giấy.
Vì ba cô nói với cô rằng, cầu nguyện với máy bay giấy xong phóng đi, máy bay giấy sẽ 8mang nguyện vọng của cô bay lên trời...
Vậy cháu có biết một n6gười tên là Vệ Kình Tư không? Ông ấy rất cao, dáng dấp rất tuấn tú, trông ôn hòa như quân tử, thích nghe nhạc opera và xem kịch sân khấu...
5
Đúng rồi, ông ấy thích nhất là mấy vở kịch sân khấu mà lần trước cháu viết cho cô đấy!
Cô Dương, cô sao thế?
Hạ Trường Duyệt bị bà ấy nắm lấy cánh tay đến đau nhói, sắp tê liệt đến nơi, hơi ngạc nhiên
mà nhìn dáng vẻ như sắp trở nên điên cuồng của Dương Mộc Nhã.
Cô Dương...
Vừa lấy lại tinh thần, Hạ Trường Duyệt liền thấy Dương Mộc Nhã buông cốc trà sữa trên tay ra, quay người rời đi.
Bóng dáng của bà toát ra vẻ cô liêu và bị thương, đi từng bước trên con phố cũ chỗ nào cũng bị phá dỡ, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cháu trả lời câu hỏi của cô trước đã!
Cháu không biết Vệ Kinh Tư nào hết.
Không biết...
Không biết thật sao...
Hai mắt của Dương Mộc Nhã phiếm hồng, khẽ buông tay, cánh tay rũ xuôi bên người.
Lúc gia đình cháu ở đường Dương Quang, cháu chỉ mới mấy tuổi, nhớ được rất ít thứ, hoàn toàn không biết người mà cô nói.
Khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay của Hạ Trường Duyệt bỗng dưng tái đi, nén đau, trả lời câu hỏi của Dương Mộc Nhã.
Một giây sau, Dương Mộc Nhã như quả bóng da bị xì hơi, thoáng chốc ỉu xìu.
Lúc đó còn nhỏ, cô không biết là ba cô đang dỗ cô, vất vả gấp một chiếc máy bay giấy, cuối cùng 3trơ mắt nhìn máy bay giấy của mình cắm đầu xuống đất.
Cô tưởng là thiên sứ từ chối nguyện vọng của cô, thể là đau lòng khóc òa lên.
9
Nhà cháu ở đây sao?
Dương Mộc Nhã khẽ run người, bỗng vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay của Hạ Trường Duyệt.
Cô nhét cốc trà sữa nóng vào tay Dương Mộc Nhã, sau đó nắm lấy tay bà.
Bất kể xảy ra chuyện gì, sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất.
Là người đàn ông đó mang con gái của bà ấy đi sao? Người đàn ông đó cũng đã từng sống ở đây? Thầy sắc mặt của Dương Mộc Nhã dần chuyển tốt, Hạ Trường Duyệt mới quay đầu nhìn về phía khu phố cũ đã bị phá dỡ gần hết.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô thật sự không nhớ ra nơi này có một người tên là Vệ Kinh Tư.
Trước tiên cô phải chăm sóc tốt bản thân thì mới có thể tìm được người mà cô muốn tìm.
Hạ Trường Duyệt đau lòng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Dương Mộc Nhã.
Nhớ lại phản ứng vừa rồi của bà, cô đột nhiên hiểu ra, Vệ Kinh Tư kia có lẽ là người mà Dương Mộc Nhã tìm kiếm bấy lâu nay.
Cô không sao chứ?
Trông thấy dáng vẻ sốc nặng của bà ấy, Hạ Trường Duyệt không mang đến cánh tay mình đang nhói đau, vội vươn tay đỡ lấy Dương Mộc Nhã, dìu bà đến ngồi xuống ghế của một quán nước.
Thấy ông chủ nhìn về phía mình, cô vội vàng lúng túng gọi một cốc trà sữa nóng.
Tim của Hạ Trường Duyệt bỗng thắt lại, cầm lấy cốc trà sữa, đi theo sau lưng bà, mãi đến khi trông thấy bà đi đến trước xe, ngồi vào rồi lái xe rời đi ngay trước mặt cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.