Chương 950: Tìm tới biệt thự nhà họ hạ (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 660 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Đúng rồi, lần này con đến thành phố S có quen được một người.
Cô ấy giống như mẹ vậy, rõ ràng đã làm mẹ rồi mà trông vẫn rất tr8ẻ.
Lần này Nghiêm Thừa Trì gặp nguy hiểm ở nhà họ N3ghiêm, chính cô ấy đã giúp bọn con.
Có điều, nghe nói hồi trẻ, cô ấy đã vứt bỏ con của mình, bây giờ lẻ loi trơ trọi một mình r9ất đáng thương...
Trước đó không lâu, con còn gặp cô Văn dạy con hồi mẫu giáo.
Ông ấy cảm thấy là con sẽ hại anh ấy.
Bây giờ anh ấy sắp kết hôn với người con gái khác rối...
Nói một hồi, Hạ Trường Duyệt dựa vào bia mộ như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, lẩm bẩm một mình.
Nhóc con, sao cháu lại tới đây?
Dương Mộc Nhã đưa tay vỗ vào Hạ Trường Duyệt đang ngây người.
Bà cau mày lại khi thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô.
Thấy có người lạ đến, bọn họ thậm chí không thèm để ý, tất cả đều bận rộn thu dọn đồ đạc.
Nhìn vào con đường đã dần hoàn thiện, Dương Mộc Nhã tuyệt nhiên không nhận ra dáng vẻ cũ của con đường, chút hi vọng ban đầu còn sót lại hoàn toàn tan biển.
Dương Mộc Nhã cẩm tài liệu vừa điều tra được, đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Bà Dương, nơi này chính là địa chỉ mà chúng tôi tìm ra được.
Vừa định quay người rời đi thì khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, bà bèn dừng chân lại.
Hạ Trường Duyệt...
Dương Mộc Nhã thấy Hạ Trường Duyệt đang đứng cách công trường phá dỡ chưa đầy 100m, bèn nhét tài liệu trong tay vào túi xách, rồi cất bước đi về phía cô.
Con không muốn gọi cô ấy là dì.
Cô ấy tên là Dương Mộc Nhã.
Thế mà cô ấy vẫn còn nhớ mấy chuyện xấu hổ của6 con hồi bé, đã vậy còn kể cho Nghiêm Thừa Trì nghe, con không thích cô ấy...
Mẹ à, con và Nghiêm Thừa Trì lại ở bên nhau, như5ng bác Cả của anh ấy không đồng ý.
Mất đi ba mẹ, cô mới nhận thức được, vòng tay của ba mẹ ấm áp biết bao.
Hạ Trường Duyệt ngồi ngây người thật lâu trước mộ rồi mới rời khỏi nghĩa trang.
Chỉ là nó đã bị phá dỡ từ nhiều năm trước, không biết ông Vệ mà bà tìm có còn ở đây hay không.
Thám tử tư của Dương Mộc Nhã đi theo bà không rời nửa bước.
...
Cậu không cần đi theo tôi, tôi đến phía trước xem thử.
Dương Mộc Nhã nhìn xuống mặt đất gần như đã bị san bằng toàn bộ để chuẩn bị xây lại thì bỗng siết chặt bàn tay đang cầm tài liệu, một mình cất bước đi về con đường cũ.
Cách nơi phá dỡ không xa có vài hộ gia đình, nhưng xem chừng cũng chuẩn bị dọn đi rồi.
Cô định tới bệnh viện, nhưng bỗng nhớ ra gì đó, lập tức đổi ý,
Bác tài, chở tôi đến đường Dương Quang.
Đường Dương Quang.
Một chiếc xe sang trọng phiên bản số lượng có hạn dừng ở ven đường.
Cô Dương, sao cô lại ở đây?
Hạ Trường Duyệt định thần, thấy rõ người đứng trước mặt mình là Dương Mộc Nhã thì khẽ nhếch môi, trong mặt đầy vẻ giật mình.
Thành phố G nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng tuyệt đối không nhỏ, thế mà bọn họ lại có thể gặp được nhau mấy lần.
Cô đến tìm bạn cũ, có điều không đúng lúc, ông ấy đã không còn ở đây.
Dương Mộc Nhã mấp máy đôi môi anh đào, hờ hững nói.
Gương mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta tránh xa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.