Chương 34


Số từ: 2871
Nguồn: NXB Hội Nhà Văn
Atréju nhìn Bastian rồi chậm chạp lắc đầu. Cả ba lặng thinh hồi lâu. Bastian chợt thấy hối hận đã trách móc Atréju và Fuchur. Nó tự biết thế là không đúng.
- Mình cứ nghĩ rằng chúng ta là bạn, Atréju khẽ nói.
- Chứ sao, Bastian kêu, chúng ta là bạn chứ sao, và chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Hãy bỏ lỗi cho tớ, tớ chỉ nói vớ vẩn.
Atréju mỉm cười.
- Bạn cũng phải thứ lỗi cho bọn này, vì đã làm bạn phật ý. Vô tình thôi.
- Dẫu sao, Bastian làm lành, tớ sẽ nghe lời các bạn khuyên.
Lát sau ba chàng hiệp sĩ trở về. Họ đã bắn được vài con gà gô, một chim trĩ và một con thỏ. Mọi người liền nhổ trại lên đường. Lúc này Bastian lại cưỡi con Jicha.
Đến chiều, họ tới một khu rừng toàn cây cao thẳng tắp. Đó là loại cây lá kim rất cao với tán xanh tươi rất dày khiến ánh sáng không lọt qua được. Có lẽ vì thế rừng này không có tầng cây thấp.
Được chạy trên nền đất bằng phẳng mềm thế này thật thú vị. Fuchur thích thú được đi cùng với mọi người, vì nếu phải cõng Atréju bay trên những ngọn cây thì nhất định nó sẽ không thấy được các bạn đồng hành khác.
Suốt buổi chiều đoàn người kéo nhau luồn qua những thân cây cao vòi vọi dưới những mảng tà dương xanh thẫm. Sẩm tối họ phát hiện ra trên một ngọn đồi một ngôi thành hoang phế. Giữa những ngọn tháp, tường thành, cầu ngang và phòng ốc đổ nát là một mái vòm còn tạm được. Họ liền bố trí trú đêm tại đây. Lần này đến lượt Hýsbald tóc đỏ làm bếp. Té ra anh chàng nấu nướng ra trò, món chim trĩ quay ngon ra phết.
Sáng hôm sau họ lại tiếp tục lên đường. Họ đi ròng rã suốt ngày qua cánh rừng nhìn đâu cũng giống nhau. Mãi chiều tối họ mới nhận thấy hình như đã đi một vòng rồi quay về ngôi thành hoang phế cũ. Khác chăng lần này theo một hướng khác.
- Tớ chưa từng bị thế này bao giờ! Hýdorn vừa nói vừa về hàm ria đen.
- Tớ thật chẳng dám tin ở mắt mình! Hýsbald lắc mái đầu đỏ hoe.
- Không thể thế được! Hýdorn làu bàu rồi bước những bước cứng ngắc trên đôi chân sếu vườn vào khu thành đổ nát.
Đúng thế! Bữa ăn thừa hôm trước còn rành rành đó.
Cả Atréju lẫn Fuchur đều không giải thích nổi tại sao họ lại có thể lầm đường như vậy được. Nhưng cả hai đều im lặng.
Lúc ăn chiều - lần này là món thịt thỏ quay tạm được của Hýkrion - ba chàng hiệp sĩ mới hỏi Bastian có hứng thú kể vài chuyện trong kho ký ức về thế giới của nó không. Nhưng Bastian xin lỗi, lấy cớ bị đau cổ. Vì nó im lặng suốt ngày hôm ấy nên ba chàng hiệp sĩ tin rằng nó nói thật. Họ bèn chỉ nó vài phương thuốc trị đau cổ rồi đi ngủ.
Chỉ có Atréju và Fuchur đoán được điều gì diễn ra bên trong Bastian.
Sớm hôm sau họ lại lên đường, rong ruổi suốt ngày qua khu rừng và hết sức chú ý giữ đúng một hướng đi. Rồi khi chiều đến, họ lại đứng trước khu cổ thành!
- Khỉ thật! Hýkrion la lối om sòm.
- Tớ điên mất! Hýsbald rên rỉ.
- Các bạn ơi, Hýdorn nói tỉnh bơ, bọn mình chắc phải giải nghệ thôi. Bọn mình không có khả năng hành hiệp.
Ngay từ tối đầu tiên Bastian đã tìm cho Jicha một góc riêng, vì con la cái muốn được một mình một chỗ để thỉnh thoảng trầm tư. Nếu phải chung chuồng với bọn ngựa suốt ngày chỉ biết khoe khoang dòng giống quý tộc nọ kia, thì nó chẳng nghĩ ngợi gì được. Tối hôm ấy, Bastian dẫn Jicha về chỗ của nó thì con la cái liền nói:
- Thưa chủ nhân, tôi biết tại sao chúng ta cứ xoay mòng mòng rồi.
- Jicha, làm sao bạn biết?
- Thưa chủ nhân, vì tôi chở cậu. Chỉ cần lai một nửa giống lừa như tôi là sẽ biết hết mọi chuyện.
- Vậy theo bạn thì tại sao?
- Thưa chủ nhân, tại chủ nhân không mong muốn gì nữa. Chủ nhân đã thôi không mong ước gì nữa rồi.
Bastian ngạc nhiên nhìn con la cái già.
- Jicha, bạn thật là một con vật sáng suốt.
Con la cái già ngượng ngùng vẫy đôi tai dài.
- Chủ nhân có biết cho đến giờ chúng ta cứ xà quần theo hướng nào không?
- Không, Bastian nói, bạn biết không?
Jicha gật đầu.
- Cho đến giờ chúng ta cứ nhắm trung tâm vương quốc Tưởng Tượng mà đi. Đó là hướng của chúng ta.
- Nhắm hướng Tháp Ngà ư?
- Thưa chủ nhân, đúng thế. Và chúng ta đi được nhiều đấy, nếu cứ giữ hướng ấy.
- Không thể thế được, Bastian hoài nghi, nếu đúng như bạn nói thì Atréju nhất định sẽ nhận ra. Còn Fuchur thì khỏi nói. Mà cả hai đều không nhận thấy gì cả.
- Bọn la chúng tôi, Jicha nói, là thứ sinh linh đần độn, đâu sánh nổi với giống Phúc long. Nhưng, thưa chủ nhân, cũng có đôi ba chuyện chúng tôi biết đấy. Trong đó có bao giờ cũng phải kể đến chuyện phương hướng, là chuyện bẩm sinh của chúng tôi. Chúng tôi chẳng hề nhầm bao giờ. Thành ra tôi dám chắc rằng chủ nhân muốn gặp Nữ-thiếu-hoàng.
- Gặp Nguyệt Nhi..., Bastian lẩm bẩm, ừ, ta muốn gặp lại cô. Cô sẽ bảo ta phải làm gì.
Rồi nó vuốt ve cái mõm mềm mại của con la cái, thì thầm:
- Cám ơn Jicha, cám ơn!
Sáng hôm sau Atréju kéo Bastian ra một bên.
- Bastian, nghe mình nói này. Fuchur với mình phải xin lỗi bạn. Tụi mình lòng thành khuyên bạn, nhưng té ra là ngu xuẩn. Từ lúc bạn nghe theo lời bọn mình thì chuyến đi của chúng ta chẳng nhích được gì. Tối hôm qua mình và Fuchur đã trao đổi lâu về chuyện này. Bạn sẽ không nhích được khỏi đây - cùng với bọn mình - bao lâu bạn không ước mơ điều gì khác. Thành ra bạn phải sử dụng quyền lực của AURYN và tìm ngay điều bạn sắp ước mơ. Không tránh khỏi bạn sẽ lại quên nhiều hơn, nhưng không có con đường nào khác. Chúng mình chỉ có thể hy vọng bạn kịp thời tìm được đường về với thế giới của bạn. Nếu bị kẹt lại đây thì bọn mình chẳng giúp bạn được gì.
- Phải, Bastian nói, Jicha cũng đã bảo tớ như thế. Tớ biết điều ước mơ ấy rồi. Bạn đi theo tớ, vì tớ muốn mọi người cùng nghe.
Đôi bạn quay lại chỗ mấy người kia.
- Các bạn, Bastian nói to, cho tới bây giờ chúng ta uổng công tìm kiếm con đường đưa tôi trở về với thế giới của tôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi e sẽ không bao giờ tìm ra được. Vì thế tôi quyết định tìm đến nhân vật duy nhất có thể chỉ dẫn cho tôi. Đó là Nữ-thiếu-hoàng. Kể từ hôm nay đích của chúng ta là Tháp Ngà.
- Hoan hô! Ba chàng hiệp sĩ đồng thanh reo.
Nhưng Fuchur đã rổn rảng tiếng chuông đồng xen vào:
- Thôi đi, Bastian Balthasar Bux! Điều cậu muốn là không thể được! Cậu đã quên rằng người ta chỉ được diện kiến Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ một lần duy nhất thôi sao? Cậu sẽ không gặp lại Bà nữa đâu!
Bastian bực bội.
- Nguyệt Nhi chịu ơn tớ rất nhiều! Tớ không nghĩ rằng cô sẽ không tiếp tớ.
- Rồi cậu sẽ có dịp làm quen với việc Nữ-thiếu-hoàng có những quyết định thật khó hiểu nổi.
- Bạn và Atréju, Bastian trả lời mà cảm thấy lửa giận bốc lên tới đầu, cứ muốn khuyên tớ hoài hoài. Chính hai bạn đã tự thấy việc tớ làm theo lời hai bạn khuyên đã đưa chúng ta tới đâu. Bây giờ tự tớ phải quyết định thôi. Không thay đổi gì nữa.
Nó hít một hơi thật dài rồi nói tiếp với vẻ bình thản hơn:
- Hơn nữa hai bạn lúc nào cũng căn cứ vào bản thân hai bạn, nhưng hai bạn là sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng, còn tớ là con người. Làm sao hai bạn biết được cái gì đúng cho các bạn cũng sẽ đúng cho tớ? AURYN có tác dụng với Atréju khác với tớ. Với lại ai sẽ trả lại Bảo vật cho Nguyệt Nhi, nếu không phải tớ? Fuchur bảo rằng người ta không thể diện kiến cô hai lần, đúng không? Nhưng tớ đã gặp cô hai lần rồi. Lần thứ nhất cô với tớ chỉ thấy nhau một lúc, khi Atréju đến gặp cô. Lần thứ hai khi quả trứng khổng lồ vỡ tan. Mọi chuyện đối với tớ khác đối với các bạn. Tớ sẽ gặp cô lần thứ ba à xem.
Mọi người nín thinh cả. Ba chàng hiệp sĩ nín thinh vì không hiểu hai bên tranh cãi chuyện gì, còn Atréju và Fuchur nín thinh vì mất tự tin.
- Ừ, cuối cùng Atréju khẽ nói, có thể đúng như bạn nói, Bastian ạ. Bọn mình không thể biết Nữ-thiếu-hoàng sẽ xử sự với bạn như thế nào.
Sau đó họ liền lên đường. Chỉ vài giờ sau, trước buổi trưa, họ đã tới bìa rừng.
Trước mặt họ là một cánh đồng cỏ mênh mông mấp mô, có một dòng sông uốn khúc chảy qua. Đoàn người liền men theo dòng sông đi tiếp.
Atréju lại cùng Fuchur bay tới trước, lượn những vòng lớn để thám sát đường đi nước bước. Nhưng vì cả hai lòng nặng trĩu âu lo nên bay không được nhẹ nhàng như trước.
Một lần, lên thật cao và bay thật xa tới trước, Atréju và Fuchur thấy vùng đất này như bị cắt lìa nơi phía xa. Một bức tường đá đâm thẳng xuống một đồng bằng dưới thấp với rừng cây ngút ngàn. Dòng sông kia đổ xuống thành một con thác dữ. Trễ nhất ngày mai đoàn sẽ tới đây.
Atréju và Fuchur quay về.
- Fuchur này, Atréju hỏi, bạn có nghĩ rằng Nữ-thiếu-hoàng sẽ dửng dưng trước việc Bastian đổi khác không?
- Ai biết được, Fuchur đáp, Bà đâu có phân biệt.
- Như thế nhỉ, Atréju nói tiếp, Bà đúng là một...
- Đừng nói! Fuchur ngắt lời. Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng chớ có nói ra.
Atréju im lặng một lúc rồi mới nói:
- Y là bạn mình, Fuchur ạ. Chúng ta phải giúp y. Chống lại ý muốn của Nữ-thiếu-hoàng, nếu cần. Nhưng giúp cách nào?
- Nếu gặp may, con rồng trả lời. Lần đầu tiên giọng nó nghe như tiếng chuông rè.
Chiều tối hôm đó đoàn chọn một ngôi lều bỏ trống bên bờ sông làm chỗ nghỉ qua đêm. Với Fuchur thì cái lều quá chật nên nó thích ngủ trên bầu trời cao hơn, như nó vẫn thường ngủ trước đây. Cả đám ngựa và la cũng phải nằm ngoài.
Trong bữa ăn chiều Atréju kể về thác nước và bức tường đá dựng đứng lạ lùng đã trông thấy. Rồi gã nói như tiện thể:
- Với lại bọn đuổi theo chúng ta đã mò ra dấu chúng ta rồi đấy.
Ba chàng hiệp sĩ nhìn nhau.
- Ái chà chà! Hýdorn nói to rồi vân vê bộ ria mép đen ra vẻ thích thú. Bao nhiêu?
- Phía sau chúng ta tôi đếm được bảy, Atréju đáp, nhưng chúng không thể đến đây trước sáng sớm mai được đâu, cho dù chúng chạy suốt đêm.
- Chúng có vũ trang không? Hýsbald muốn biết.
- Tôi không xác định được, Atréju nói, nhưng còn nhiều nữa từ những hướng khác. Phía Tây tôi thấy có sáu, phía Đông có chín và mười hai hay mười ba từ hướng trước mặt chúng ta.
- Chúng ta sẽ chờ xem chúng muốn gì, Hýdorn nói. Với ba chúng tôi thì ba mươi lăm hay ba mươi sáu mạng chẳng có gì nguy hiểm, với các cậu Bastian và Atréju lại càng ít lo hơn nhiều.
Tối hôm đó Bastian không tháo thanh kiếm Sikánda như mọi khi. Nó nằm ngủ, tay vẫn nắm chuôi kiếm. Trong giấc mơ nó thấy Nguyệt Nhi hiện ra ngay trước mắt. Cô mỉm cười đầy hứa hẹn với nó. Khi tỉnh dậy Bastian không nhớ gì hơn, nhưng giấc mơ đã khiến nó càng thêm hy vọng gặp lại cô.
Khi Bastian ngó ra cửa lều, nó thấy mờ mờ bên ngoài bảy hình dạng đang đứng trong màn sương mai từ sông đùn lên. Hai kẻ đi bộ, những kẻ còn lại cưỡi nhiều loài vật khác nhau. Bastian khẽ đánh thức các bạn đồng hành.
Họ nai nịt kiếm rồi cùng bước ra ngoài. Trông thấy Bastian, những kẻ đứng bên ngoài liền tụt ngay khỏi yên, rồi cả bảy người đồng loạt quỳ chân trái, cúi đầu tung hô:
- Ân nhân Bastian Balthasar Bux của vương quốc Tưởng Tượng vạn tuế!
Những kẻ mới tới này trông rất cổ quái. Một trong hai người đi bộ có cái cổ dài khác thường, trên cổ là một cái đầu có bốn bộ mặt, mỗi bộ mặt quay về một hướng. Mặt thứ nhất trông vui tươi, mặt thứ hai giận dữ, mặt thứ ba buồn rầu, mặt thứ tư ngái ngủ. Khuôn mặt nào cũng trơ trơ, không đổi nét. Nhưng y có thể xoay ra phía trước khuôn mặt thích ứng với tâm trạng của y lúc đó. Y là một gã khổng lồ "Bốn lần một phần tư"[2], còn gọi là Temperamentnik[3].
[2] Mỗi "một phần tư" tương ứng với một bộ mặt.
[3] Temperament: tính khí; còn "nik" vốn không có nghĩa gì. Có lẽ tác giả dùng để đặt tên, như Astérix hay Obélix.
Kẻ thứ hai đi bộ ở vương quốc Tưởng Tượng gọi là Kephalopoden[4] hay còn gọi là "Chân-đầu", là sinh linh chỉ có một đầu được mang bởi những cái chân khẳng khiu rất dài, chứ không có thân mình và tay. Loài "Chân-đầu" sống lưu động, không ở nơi nào cố định, thường kéo nhau thành đàn cả trăm mạng, ít khi đi một mình. Họ sống nhờ cây cỏ. Người đang quỳ trước Bastian trông trẻ, đôi má hồng hào. Ba người khác cưỡi những con ngựa chỉ bằng cỡ con dê thì một người là thần lùn, một người là "Ma bóng tinh nghịch"[5] và một là Wildweibchen[6]. Thần lùn đeo kim cô quanh trán, hẳn phải là một ông hoàng. Còn "Ma bóng" thì khó nhận ra là người như thế nào, vì y chỉ là một cái bóng chứ không có thân hình. Wildweibchen thì mặt giống mặt mèo, tóc vàng xoăn thành búp dài phủ kín người như áo khoác, thân mình lông lá bù xù vàng khè như da thú, trông không lớn hơn một đứa bé lên năm.
[4] Kephalopoden là một tên "tưởng tượng", dựa vào Zephalopode là loài động vật thân mềm - cũng được gọi là động vật "Chân đầu" - thường sống dưới biển, chẳng hạn như mực...
[5] Nguyên văn "Schattenschelm" không có nghĩa riêng, được tác giả ghép "schatten" (cái bóng) với "schelm" (kẻ nghịch ngợm), tạm dịch là "ma bóng tinh nghịch".
[6] Wildweibchen: do tác giả ghép hai chữ "wild": dã thú (danh từ)/hoang dại (tính từ) và "weibchen": mụ đàn bà/con vật cái, tạm hiểu là "nữ thần rừng".
Một người khác cưỡi bò đến từ nước Sassafranier, nơi mà người dân khi mới đẻ thì già khú và khi đến tuổi sơ sinh thì chết. Râu y dài trắng như cước, đầu hói và mặt mũi nhăn nheo; đối với người xứ Sassafranier thì y trẻ măng, chỉ trạc tuổi Bastian thôi.
Cuối cùng là một thần sa mạc Dschinn xanh lè cưỡi lạc đà, cao lỏng khỏng, đội khăn xếp to xù, trông giống người, tuy thân hình y cuồn cuộn bắp thịt - y ở trần - như đúc bằng kim loại xanh bóng láng. Nhưng mặt y không có mũi mồm gì hết, thay vào đó là một cái mỏ chim ưng khoằm to tướng.
- Các người là ai, muốn gì? Hýkrion hỏi có hơi thô lỗ. Có vẻ y không mấy tin vào sự chào mừng rất lễ phép của những kẻ mới đến nên y là người duy nhất trong đoàn vẫn không rời chuôi kiếm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Dài Bất Tận.