Chương 35


Số từ: 3275
Nguồn: NXB Hội Nhà Văn
Ông yêu tinh "Bốn lần một phần tư" nãy giờ vẫn phơi bộ mặt ngái ngủ liền xoay bộ mặt tươi vui ra trước nhìn Bastian nói, chứ không thèm ngó Hýkrion:
- Thưa cậu chủ, chúng tôi là những ông hoàng từ nhiều nước khác nhau trong vương quốc Tưởng Tượng. Chúng tôi đến đây để đón chào cậu chủ và xin được trợ giúp. Tin tức về sự hiện diện của cậu chủ đã truyền hết nước này qua nước khác, gió mây ca hát tên cậu, sóng nước rì rào thông báo về tiếng tăm của cậu chủ và mỗi con suối đều róc rách ngợi ca uy lực của cậu.
Bastian liếc nhìn Atréju, nhưng gã chỉ nghiêm nghị nhìn ông yêu tinh, môi không hé một nụ cười.
- Chúng tôi, đến phiên ông Dschinn xanh lè nói, nghe như tiếng chim ưng kêu the thé, được nghe rằng chủ nhân đã tạo nên rừng-đêm Perelin và sa mạc muôn màu Goab. Chúng tôi được biết chủ nhân đã ăn uống và tắm lửa của "Cái chết sặc sỡ" mà không ai khác ở vương quốc Tưởng Tượng sống sót nổi. Chúng tôi được biết chủ nhân đã đi qua ngôi đền nghìn cửa và về những chuyện đã xảy ra ở thành phố bạc Amargánth. Thưa chủ nhân, chúng tôi được biết là chủ nhân uy lực vô biên. Chủ nhân chỉ phán một lời là sẽ xảy ra như chủ nhân muốn. Vì thế chúng tôi tha thiết mời chủ nhân quá gót ghé qua tệ quốc, làm ơn làm phúc cho chúng tôi được tham gia vào câu chuyện của chính chúng tôi, vì tất cả chúng tôi chưa có được một câu chuyện nào.
Bastian ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
- Điều các ngươi chờ đợi thì lúc này ta chưa thể làm được. Ta sẽ giúp tất cả các ngươi sau vậy. Trước hết ta phải gặp Nữ-thiếu-hoàng đã. Vậy các ngươi hãy giúp ta tìm ra Tháp Ngà!
Những sinh linh này không hề tỏ ra thất vọng. Sau khi hội ý ngắn, họ hết sức vui mừng được tháp tùng Bastian, theo đề nghị của nó. Chỉ một lúc sau đoàn người - bây giờ đã đông bằng một đoàn lữ hành cỡ nhỏ vượt sa mạc - lại lên đường.
Suốt ngày hôm ấy còn nhiều người khác nữa đến nhập vào đoàn. Không chỉ những nhóm Atréju đã thông báo hôm qua mà còn nhiều hơn nữa. Có những ông thần rừng[7] chân dê, những quỷ-đêm khổng lồ, những nàng tiên và những thần lùn, những kẻ cưỡi bọ hung, những kẻ có ba chân, một con gà trống - cao như người - đi giày ống và một con hươu với bộ gạc bằng vàng khoác áo đuôi tôm đi thẳng người trên hai chân. Nói chung, trong số những sinh linh mới tới này có nhiều kẻ không giống người tí nào. Chẳng hạn có những con kiến bằng đồng đội mũ sắt, những khối đá biết đi hình thù kỳ quái, những "con vật thổi sáo" vừa đi vừa chơi nhạc với cái mỏ dài ngoằng của chúng; lại có cả ba gã gọi là "Bãi nước" di chuyển bằng cách cực kỳ quái lạ: cứ mỗi bước đi - nếu có thể gọi như thế được - chúng lại vãi ra một bãi nước, thành ra hình hài của chúng lại teo đi một tí. Nhưng sinh linh quái lạ nhất trong đám mới tới này có lẽ là một con Zwie[8] mà nửa thân trước và nửa thân sau có thể chạy hoàn toàn độc lập với nhau. Nó hao hao giống con hà mã, chỉ khác là nó có sọc đỏ và trắng.
[7] Theo thần thoại cổ châu Âu, các thần rừng có chân dê, sừng dê... đến thời đế chế La Mã hình ảnh thần rừng chân dê, sừng dê có thêm ý nghĩa là biểu tượng dâm dục...
[8] Đây cũng là một tên hoàn toàn "tưởng tượng" nên không dịch ra được tiếng Việt. Có lẽ tác giả đặt trại từ "zwei" (nghĩa là hai) để diễn tả nghĩa "nửa này, nửa kia".
Tạm thời chắc cũng đã lên tới con số trăm rồi. Và hết thảy đều tìm đến để chào mừng Bastian, vị cứu tinh của vương quốc Tưởng Tượng và để xin nó kể ột câu chuyện riêng. Nhưng bảy người đến đầu tiên cho đám tới sau biết rằng trước hết đoàn đến Tháp Ngà đã và mọi người đồng lòng theo.
Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn cùng với Bastian dẫn đầu đoàn người nay đã khá dài.
Chiều đến, họ gặp thác nước. Chạng vạng tối đoàn người rời khỏi cao nguyên, men theo một sơn đạo quanh co xuống dưới, để rồi giờ đây họ ở ngay giữa một cánh rừng lan, nhánh nào nhánh nấy to bằng cả thân cây thường. Những đóa hoa lốm đốm khổng lồ thấy mà sợ. Cho nên khi hạ trại nghỉ đêm đoàn đã cắt người canh gác phòng bất trắc.
Bastian và Atréju nhặt rêu mọc đầy khắp nơi về trải làm tấm nệm mềm. Fuchur cuộn tròn thân mình quanh đôi bạn, rúc đầu vào trong, khiến đôi bạn được nằm riêng một chỗ và được bảo vệ như trong một ngôi thành bằng cát. Khí trời ấm áp, nồng một mùi hương lạ kỳ và không mấy dễ chịu của hoa lan. Mùi hương này báo trước một tai ương.
XX. Bàn tay nhìn
Tới lúc đoàn lữ hành lại cất bước lên đường thì những hạt sương mai đã lấp lánh trong nắng sớm trên những hoa và lá lan. Không có gì đáng tiếc xảy ra trong đêm qua, ngoài chuyện lại đón tiếp thêm nhiều sứ giả mới, khiến giờ đây đoàn người đã lên tới khoảng con số ba trăm. Nhìn đoàn người muôn hình vạn trạng thế này rồng rắn kéo nhau đi thật chẳng khác được xem một màn trình diễn độc đáo không thể bỏ qua.
Họ càng tiến sâu vào cánh rừng lan bao nhiêu thì thấy hoa càng lắm màu nhiều vẻ bấy nhiêu. Chẳng mấy chốc Hýkrion, Hýsbald, và Hýdorn đã thấy rằng việc họ đặt người canh gác tối hôm qua không phải chỉ là sợ bóng sợ gió. Bởi vì nhiều loại thảo mộc này là thứ ăn thịt, đủ lớn để nuốt tiêu một con bê[1]. Tất nhiên chúng không tự động bắt mồi - cho nên việc canh gác là thừa - nhưng nếu đụng phải thì chúng sẽ hút chặt như nam châm ngay. Thành ra đã mấy lần họ đã phải dùng kiếm chặt hoa thành nhiều mảnh để giải thoát cánh tay, bàn chân của một bạn đồng hành hay của những con vật họ cưỡi.
[1] Đây là tác giả "phóng đại". Đúng là ở nhiều rừng nhiệt đới có một số cây hoa ăn thịt, nhưng chỉ ăn được côn trùng thôi.
Bastian cưỡi trên lưng con Jicha, lúc nào cũng có cả đám sinh linh đủ loại của vương quốc Tưởng Tượng bao kín chung quanh, họ mong được nó chú ý tới hoặc để được nhìn thấy nó. Nhưng Bastian cứ im lặng lầm lũi đi. Một điều ước mới trỗi dậy trong lòng nó và đây là lần đầu một điều ước đã khiến nó trông có vẻ xa cách, thậm chí cau có.
Điều khiến nó bất bình với thái độ của Atréju và Fuchur, dù đã làm hòa, là Atréju và con Phúc long đã đối xử với nó như với một đứa con nít khờ dại mà chúng có trách nhiệm phải giám hộ và hướng dẫn. Rành rành như thế. Nghĩ cho kỹ thì ngay từ ngày đầu gặp nhau rồi cơ. Sao chúng lại làm thế nhỉ? Hẳn là chúng nghĩ, vì một lý do nào đấy, rằng chúng tài ba hơn nó - dù chỉ vì thiện ý với nó. Rõ ràng Atréju và Fuchur cho nó là một đứa trẻ ngây thơ cần được che chở. Nó không hài lòng, không, nó hoàn toàn không hài lòng! Nó đâu có ngây thơ! Rồi chúng sẽ thấy! Nó sẽ thành nguy hiểm à xem, nguy hiểm và đáng sợ! Nó sẽ thành một kẻ mà ai cũng phải dè chừng, kể cả Atréju và Fuchur.
Ông thần Dschinn xanh lè - tên là Illuán - rẽ đám đông đang bu quanh Bastian, tới trước mặt nó khoanh tay cúi đầu.
Bastian dừng lại.
- Có chuyện gì vậy, Illuán? Nói!
- Thưa chủ nhân, ông Dschinn cất tiếng chim ưng, tôi đã nghe ngóng được ít điều ở những bạn đồng hành mới tới của chúng ta. Có vài người bảo rằng biết rõ vùng đất mà chúng ta đang đi tới. Họ đều run lắm, chủ nhân ạ.
- Tại sao? Vùng đó có gì lạ?
- Cánh rừng lan ăn thịt này, thưa chủ nhân, tên là vườn Oglais, thuộc về lâu đài Hórok, còn gọi là "Bàn tay nhìn". Chủ nhân lâu đài này tên là Xayíde, nữ phù thủy ghê gớm và nguy hiểm nhất vương quốc Tưởng Tượng.
- Được rồi, Bastian đáp, hãy bảo lũ chết nhát kia cứ yên tâm. Có ta ở đây mà.
Illuán lại cúi đầu chào rồi quay đi.
Một lát sau Fuchur và Atréju, trở về sau khi đã bay tới trước thám sát, đáp xuống cạnh Bastian. Đoàn người đang dừng lại nghỉ trưa.
- Mình không biết nên tính thế nào, Atréju nói. Cách đây hoảng ba bốn giờ đường mình với Fuchur phát hiện ở ngay giữa rừng lan một tòa nhà trông như một bàn tay lớn từ dưới đất chọc thẳng lên trời, thấy rờn rợn. Nếu chúng ta cứ theo hướng cũ thì sẽ đụng nó đấy.
Bastian kể lại những điều Illuán mới nói cho biết.
- Như thế, Atréju đề nghị, có lẽ đổi hướng đi thì hay hơn, bạn thấy sao?
- Không, Bastian nói.
- Nhưng đâu có lý do gì buộc chúng ta gặp mụ Xayíde. Mình tránh là hơn.
- Có đấy, Bastian nói.
- Lý do gì?
- Tại tớ muốn, Bastian đáp.
Atréju lặng thinh trố mắt nhìn nó. Nhưng vì đang có thêm những sinh linh khác trong vương quốc Tưởng Tượng từ mọi hướng đổ tới mong được thấy Bastian nên đôi bạn không nói tiếp nữa.
Sau bữa trưa, Atréju quay lại, đề nghị với Bastian bằng một giọng có vẻ rất thản nhiên:
- Bạn có hứng thú cùng cưỡi Fuchur với mình không?
Bastian biết Atréju có điều muốn nói. Đôi bạn leo lên lưng Fuchur, Atréju phía trước, Bastian phía sau rồi cả ba bay vút lên trời. Đây là lần đầu đôi bạn bay chung.
Khi không còn ngại người khác nghe thấy nữa Atréju liền nói:
- Bây giờ thật khó có dịp trò chuyện riêng với bạn. Nhưng tụi mình phải nói với nhau thôi, Bastian ạ.
- Tớ đoán ngay mà, Bastian mỉm cười đáp. Có chuyện gì thế?
- Nơi chúng ta lạc vào, Atréju ngập ngừng, và nơi chúng ta đang đi tới phải chăng liên quan đến một điều ước mới của bạn?
- Có lẽ, Bastian đáp, hơi lạnh nhạt.
- Ừ, Atréju nói tiếp, mình với Fuchur đã đoán thế. Điều ước ấy như thế nào chứ?
Bastian lặng thinh.
- Đừng hiểu nhầm mình, Atréju nói thêm, vấn đề không phải tụi mình sợ cái gì hay sợ ai. Nhưng vì là bạn nhau nên tụi mình lo cho bạn.
- Lo con bò trắng răng, Bastian càng lạnh nhạt hơn.
Atréju lặng thinh hồi lâu. Cuối cùng Fuchur ngoảnh cổ lại nói:
- Atréju có một đề nghị rất khôn ngoan, cậu cứ nên nghe thử xem sao, cậu Bastian Balthasar Bux ạ.
- Hai bạn lại có một lời khuyên nữa hay sao đây? Bastian mỉm cười mỉa mai hỏi.
- Không phải lời khuyên đâu, Bastian, Atréju đáp, chỉ là một đề nghị thôi, có thể thoạt mới nghe qua bạn sẽ không thích. Nhưng bạn nên suy nghĩ trước khi từ khước. Từ hồi nào đến giờ tụi mình nghĩ muốn bể đầu xem có cách nào giúp bạn. Tất cả là do tác dụng của tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng lên bạn. Không có quyền lực của AURYN thì bạn không thể tiếp tục ước muốn gì được nữa, nhưng với quyền lực của AURYN bạn sẽ tự lầm đường và sẽ càng ít nhớ thật sự bạn muốn đi đâu. Nếu chúng ta cứ phó mặc thì sẽ tới lúc bạn chẳng còn biết gì hết nữa.
- Điều này chúng ta đã nói rồi, Bastian đáp, gì nữa?
- Hồi mình đeo "Bảo vật" này, Atréju nói tiếp, thì mọi sự khác hẳn. Nó hướng dẫn mình mà không lấy gì của mình cả. Có thể vì mình không phải con người nên chẳng có ký ức gì về thế giới loài người để bị mất. Mình muốn nói rằng nó không gây hại ình, mà hoàn toàn ngược lại. Chính vì thế mình muốn đề nghị với bạn hãy đưa AURYN ình và cứ việc tin vào sự hướng dẫn của mình. Mình sẽ tìm ra cho bạn đường về thế giới loài người. Bạn nghĩ sao?
- Không được! Bastian lạnh lùng nói.
Fuchur lại ngoái cổ hỏi:
- Bạn không muốn suy nghĩ một chút đã hay sao?
- Không, Bastian đáp, để làm gì?
Atréju liền nổi giận - lần đầu tiên.
- Bastian, hãy chấp nhận lẽ phải! Bạn phải thấy rằng bạn không thể tiếp tục như thế này được! Bạn không nhận ra rằng bạn đã thay đổi hoàn toàn rồi ư? Bạn còn gì là bạn nữa đâu? Rồi bạn sẽ còn trở thành gì nữa đây?
- Cám ơn, Bastian nói, cám ơn hai bạn đã không ngừng quan tâm đến chuyện của tớ! Nhưng nói thật, nếu hai bạn từ nay đừng làm phiền tớ nữa thì tớ thích hơn đấy. Tớ - nếu hai bạn đã quên - tớ chính là kẻ đã cứu vương quốc Tưởng Tượng, tớ là người mà Nguyệt Nhi đã tin cậy giao phó quyền lực của cô. Atréju này, chắc chắn cô phải có lý do, bằng không cô cứ để AURYN cho bạn cũng được vậy. Nhưng mà cô đã lấy lại "Biểu trưng" này từ bạn và trao nó cho tớ! Bạn bảo tớ đã thay đổi à? Phải, Atréju thân mến ạ, bạn có thể có lý đấy! Tớ không còn là thằng ngố vô từ ù ù cạc cạc mà hai bạn đã thấy nữa rồi! Có cần tớ nói ra thực sự vì sao bạn muốn lấy AURYN của tớ không? Đơn giản vì bạn ganh tị với tớ, không gì khác hơn là ganh tị. Hai bạn chưa biết tớ đấy thôi, nếu hai bạn còn tiếp tục kiểu này - tớ xin hòa nhã nhắc lại - thì hai bạn sẽ biết tay tớ!
Atréju không đáp, Fuchur đột nhiên như mất hết sức, nó gắng gượng bay đến mệt nhoài rồi sa xuống thấp, thấp nữa như một con chim bị trúng đạn.
- Bastian, cuối cùng Atréju cố gắng lắm mới thốt lên lời, những điều bạn vừa nói đó chắc chính bạn cũng không thật tin. Chúng ta hãy quên nó đi. Coi như chưa hề nói.
- Cũng được, Bastian đáp, tùy bạn. Tớ không gây chuyện trước. Thôi bỏ qua.
Không ai nói lời nào nữa một hồi lâu.
Trước mắt họ, nơi phía xa, lâu đài Hórok hiện ra trong rừng lan. Trông nó thật giống một bàn tay khổng lồ với năm ngón chọc thẳng lên trời.
Chợt Bastian lên tiếng:
- Có một điều tớ muốn làm rõ một lần cuối cùng. Tớ đã quyết định dứt khoát không trở về thế giới của tớ. Tớ sẽ ở lại vương quốc Tưởng Tượng mãi mãi. Tớ rất thích ở đây. Thành ra tớ sẵn sàng từ bỏ ký ức. Còn về tương lai vương quốc Tưởng Tượng thì thế này: tớ có thể đặt cho Nữ-thiếu-hoàng cả nghìn tên mới. Chúng ta không cần thế giới loài người nữa!
Đột nhiên Fuchur quay phắt lại rồi bay ngược trở về.
- Ê! Bastian kêu lớn. Bạn làm gì thế? Bay tiếp đi chứ! Tớ muốn thấy lâu đài Hórok thật gần!
- Tôi không bay nổi nữa, Fuchur trả lời, tiếng như bị vỡ, tôi thật không bay nổi nữa.
Về tới nơi, đôi bạn và Fuchur thấy đám bạn đồng hành đang cực kỳ hoang mang. Hóa ra đoàn người bị một lũ khoảng năm mươi gã cao lớn, khoác giáp trụ đen thui như giáp của côn trùng, đột kích. Nhiều bạn đồng hành đã bỏ chạy tứ tán, bây giờ mới trở về - hoặc riêng lẻ hoặc từng nhóm, những người khác dũng cảm chống trả nhưng chẳng ăn thua gì. Những gã cao lớn mặc giáp trụ kia bẻ gãy mọi sự chống trả chẳng khác trò chơi con nít. Ba hiệp sĩ Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn đã anh dũng chiến đấu nhưng chẳng hạ được một kẻ địch nào. Cuối cùng kẻ địch đông hơn đã đánh bại, tước vũ khí, xích họ lôi đi. Một trong những tay mặc giáp trụ đen đã nói bằng giọng kỳ dị trầm như ống bơ thế này:
- Đây là lời Xayíde, nữ chủ nhân lâu đài Hórok, nhắn Bastian Balthasar Bux. Bà buộc gã cứu tinh kia phải quy hàng vô điều kiện và thề sẽ đem hết năng lực làm nô lệ trung thành phục vụ bà với tất cả những gì y sở hữu. Nếu y bất tuân và lăm le dùng quỷ kế hòng làm thất bại ý định của bà Xayíde thì ba người bạn Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn của y sẽ bị tra tấn đến chết dần chết mòn thảm khốc và nhục nhã. Bởi thế y cần suy tính gấp vào, ngày mai lúc mặt trời mọc là hạn chót. Đấy là lời Xayíde, nữ chủ nhân lâu đài Hórok chuyển đến Bastian Balthasar Bux.
Bastian cắn môi. Atréju và Fuchur nhìn sững đâu đâu, song Bastian biết cả hai đang nghĩ gì. Chính vì chúng không để lộ ý nghĩ khiến Bastian càng thêm nổi nóng. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để buộc chúng phải giải thích. Sau này vẫn còn có dịp.
- Ta sẽ không chịu khuất phục sự đe dọa của mụ Xayíde, đó là điều chắc chắn, nó nói to với những người đứng chung quanh, chúng ta phải vạch ngay một kế hoạch giải cứu thật nhanh ba người bị bắt.
- Không dễ đâu, thần Dschinn xanh lè mỏ nhọn chim ưng Illuán nói, chúng tôi không chọi nổi lũ áo giáp đen sì kia, như đã thấy. Ngay cả khi chủ nhân với Atréju và con Phúc long thống lĩnh cả đoàn và chiến đấu ở hàng đầu đi nữa thì cũng phải lâu lắm mới chiếm được lâu đài Hórok. Tính mạng ba hiệp sĩ nằm trong tay mụ Xayíde và ngay khi biết chúng ta tấn công mụ sẽ giết họ. Tôi thấy chắc chắn là như thế.
- Vậy thì không được để mụ biết, Bastian nói, chúng ta phải đánh bất ngờ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Dài Bất Tận.