VI - Gia hộ: Chương: 16
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 1276 chữ
- 2020-05-09 03:49:19
Số từ: 1265
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Lễ tháng diễn ra như thường lệ.
Tôi nằm ngửa, mặc đủ quần áo trừ quần lót dài cô tông trắng vệ sinh. Trước mắt, nếu tôi được mở mắt, là tấm màn trắng rộng căng trên chiếc giường bốn cọc kiểu thực dân ngoại cỡ của Serena Joy, lửng lơ như đám mây sũng nước bên trên, một đám mây thêu lối cành cây những giọt mưa bạc tí xíu, nhìn kỹ sẽ hóa ra là những bông hoa bốn cánh. Tôi sẽ không thay được tấm thảm, có màu trắng, hay đôi rèm cũng thêu cành cây và bàn trang điểm rủ khăn với bộ gương lược khung nạm bạc; chỉ thấy mỗi tấm màn, nhờ chất tơ mỏng trong suốt đi đôi với độ cong trĩu xuống, đã tài tình cùng lúc gợi lên cả vật chất lẫn thượng thanh khí.
Hoặc cánh buồm một con tàu. Cánh buồm no gió, xưa từng nói vậy, lối thi ca. Cái bụng no căng. Băng băng tiến tới nhờ vòm bụng căng tròn.
Làn sương Bông huệ trong thung vương vất xung quanh, lạnh lẽo, băng giá nữa là khác. Phòng này không ấm.
Phía bên trên, gần đầu giường, Serena Joy đã vào vị trí, xoải rộng. Chân bà dạng ra hai bên, tôi nằm giữa, đầu đặt lên bụng bà, xương mu bà đỡ gốc sọ tôi, đùi kẹp hai bên người tôi. Cả bà cũng mặc đủ quần áo.
Hai tay tôi giơ lên; bà ta nắm lấy tay tôi, mỗi bàn tay một bàn tay. Việc đó được coi như hàm nghĩa chúng tôi chung một xác thịt, một thực thể. Còn nghĩa thực sự là bà ta nắm quyền kiểm soát, suốt cả quá trình, và do đó cả sản phẩm của quá trình ấy. Nếu có. Mấy cái nhẫn trên tay trái cắt vào những ngón tay tôi. Là báo thù có thể, cũng có thể không.
Tấm váy đỏ gài ngược lên thắt lưng tôi, tuy chỉ đến đấy là hết. Bên dưới đó viên Chủ soái đang đụ. Đối tượng là hạ bộ người tôi. Tôi không nói là làm tình, bởi đây không phải ông ta đang làm tình. Giao cấu cũng không chính xác, bởi từ này nói đến hai phía tham gia mà đây chỉ một. Cưỡng hiếp cũng không thích hợp luôn: mọi chuyện diễn ra đây không có gì không được tôi chấp thuận. Không có nhiều lựa chọn, nhưng cũng có, và tôi đã chọn cái này.
Vậy là tôi nằm yên và phác thảo trong đầu tấm màn không nhìn thấy. Tôi nhớ đến lời nữ hoàng Victoria khuyên con: Cứ nhắm mắt lại và nghĩ tới nước Anh. Nhưng đây không phải nước Anh. Tôi ước ông ta nhanh lên cho rồi.
Cũng có thể tôi đang điên và đây là một loại hình trị liệu mới.
Tôi ước đúng là như thế; như vậy bệnh tình có thể tiến triển, và chuyện này sẽ thôi.
Serena Joy bóp chặt tay tôi cứ như bà, chứ không phải tôi, đang bị đụ, cứ như bà là người cảm thấy hoặc thống khoái hoặc đau đớn, và viên Chủ soái tiếp tục, theo một nhịp quân hành hai-bốn, lặp đi lặp lại như vòi nước rỉ. Ông ta chìm đắm tận đâu, như người ngâm nga trong khi tắm mà không tự biết, như còn bận bịu chuyện khác trong đầu. Cứ như ông ta đang ở một nơi nào, chờ chính mình đang tới, ngón tay gõ lách cách trên mặt bàn. Nhịp điệu ông ta giờ có vẻ hối thúc. Nhưng chẳng phải đây là giấc mộng tình lý tưởng hay sao - hai người đàn bà một lúc? Họ thường bảo thế. Cực kỳ kích thích, họ thường nói vậy còn gì.
Còn điều đang diễn ra trong phòng này, dưới tấm màn bạc của Serena Joy, không có gì kích thích. Nó không dính gì tới đam mê hay yêu đương hay lãng mạn hay bất cứ khái niệm nào trong số chúng ta thường dùng tự đốt nóng mình ngày trước. Nó không dính gì tới ham muốn tình dục, ít nhất với tôi, và Serena chắc chắn càng không. Động tình hay lên đỉnh không còn được coi là đòi hỏi; mấy thứ đó chỉ còn là dấu hiệu của bệnh phù phiếm, như nịt tất ren hay nốt ruồi duyên: trò giải khuây vô nghĩa của lũ nông cạn. Lỗi thời rồi. Có phần kỳ quái khi nhớ lại đàn bà ngày xưa từng bỏ nhiều thời gian công sức đến thế cho những chuyện này, đọc về chúng, nghĩ về chúng, băn khoăn lo lắng, viết về chúng nữa. Tính chất tiêu khiển quá hiển nhiên.
C̣n đây không phải là tiêu khiển, kể cả với Chủ soái. Đây là làm ăn nghiêm túc. Cả Chủ soái nữa, ông ta cũng đang thực hiện bổn phận.
Nếu he hé mắt ra chút ít, tôi sẽ thấy ông ta, khuôn mặt không quá kém ưa nhìn lơ lửng trên thân mình, vài lọn tóc bạc có lẽ phất phơ trước trán, chú tâm vào chuyến đi bên trong, vào vị trí ông đang hối hả nhằm tới, cái đích như trong giấc mơ cứ lùi xa cùng tốc độ ông tiến tới. Tôi sẽ nhìn thấy đôi mắt mở của ông.
Nêu ông điển trai hơn liệu tôi có thích thú hơn?
Ít nhất ông ta cũng là tiến bộ so với ông trước, bốc mùi như phòng để mũ áo nhà thờ ngày mưa, như khoang miệng khi nha sĩ bắt đầu lấy cao răng, như một cái lỗ mũi. Chủ soái này, trái lại, tỏa mùi băng phiến; hay là một dạng nước hoa cạo râu nhằm gây khốn khổ? Sao ông phải mặc cái bộ quân phục ngu xuẩn đó? Nhưng liệu thân thể trần trụi phớt lông trắng bệch của ông có khá hơn gì cho tôi?
Theo quy định cấm hôn. Nhờ thế vẫn còn chịu được.
Người ta tự tách khỏi mình. Người ta mô tả.
Cuối cùng ông cũng tới, để thoát một tiếng rên nghèn nghẹt như giải thoát. Serena Joy, trước vẫn nín thở, giờ hắt ra. Chủ soái, trước vẫn chống trên hai khuỷu, khỏi chạm vào đôi thân thể nhập một, giờ không cho mình đắm chìm vào bên trong chúng tôi. Ông nghỉ một lát, thu lại, rút lui, cài lại khóa. Ông gật đầu, rồi quay đi rời khỏi căn phòng, đóng cửa một cách cẩn trọng quá đáng, cứ như đôi chúng tôi là một bà mẹ đau yếu. Chuyện này có gì đó nực cười vô kể, nhưng tôi không dám cười.
Serena Joy buông tay tôi.
Cô dậy được rồi,
bà nói.
Dậy và ra ngay.
Đáng ra bà phải để tôi nghỉ, chừng mười phút, chân gác lên gối, để tăng xác suất. Thời gian ấy đáng ra để bà chiêm nghiệm trong yên lặng, nhưng giờ bà không có lòng dạ làm việc đó. Giọng bà hắt hủi, như thể chạm vào da thịt tôi khiến bà phát ốm, khiến bà ô uế. Tôi gỡ mình khỏi thân bà, đứng dậy; thứ dịch từ Chủ soái chảy xuống dọc chân tôi. Trước khi quay đi, tôi còn thấy bà vuốt phang tấm váy lam, khép chặt chân; bà vẫn nằm lại trên giường, mắt ngó trân lên tấm màn bên trên, thẳng đờ như nộm.
Không hiểu với ai tệ hơn, bà hay tôi?