VII - Đêm: Chương: 18


Số từ: 1554
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi nằm trên giường, vần còn run rẩy. Người ta có thể thấm ướt vành mép ly thủy tinh rồi miết tay trên ấy, sẽ phát ra tiếng. Tôi đang cảm thấy đúng như thế: tiếng thủy tinh kêu. Cảm giác như từ vỡ vụn. Tôi muốn ở bên ai đó.
Nằm trên giường, với Luke, tay anh đặt trên cái bụng tròn ủng của tôi. Cả ba người, trên giường, con hết đạp lại xoay bên trong tôi. Trời đang giông, vì thế con mới thức, chúng nghe đấy, chúng ngủ, chúng có thể giật mình, ngay cả ở trong đó, bên trái tim đang vỗ về, như sóng xua vào bờ quanh chúng. Ánh chớp nháng lên, khá gần, mắt Luke trong chốc lát trắng lóa.
Tôi không sợ. chúng tôi đều tỉnh, mưa ào ào trút, chúng tôi sẽ từ từ và thận trọng.
Nếu tôi nghĩ sẽ không có lại chuyện này, chắc tôi đã chết.
Nhưng thế là nhàm, không ai chết vì thiếu tình dục. Ta chết là vì thiếu tình yêu. Ở đây không có ai để tôi yêu, mọi người tôi yêu được đều đã chết hoặc ly tán nơi khác. Ai biết được họ giờ ở đâu, mang tên là gì? Họ chẳng ở nơi nào thì cũng thế, như tôi đối với họ giờ đây. Cả tôi cũng là một người mất tích.
Cứ chốc một tôi lại thấy mặt họ, nổi lên trên màn tối, chập chờn như ảnh hình các thánh, trong những nhà thờ ngoại quốc ngày xưa, qua ánh sáng những ngọn nến bạt gió; người ta thắp lên cầu nguyện, gối quỳ, trán tì vào lưng ghế gỗ, hy vọng được trả lời. Tôi có thể triệu lên, nhưng họ chỉ là ảo tượng, họ không ở lại. Tôi có đáng khinh vì đã khát thèm một thân thể thực, ôm được trong tay? Thiêu nó cả tôi cũng như đã trút bỏ thân mình. Tôi cứ việc lắng nghe nhịp tim mình sát lò xo đệm, cứ việc tự vuốt ve, dưới tấm chăn khô màu trắng, trong bóng đêm, nhưng cả tôi cũng khô và trắng, cứng, sàn sạn; chẳng khác gì đưa tay miết trên đĩa gạo khô; chẳng khác gì tuyết. Chỉ thấy hương vị chết chóc, hương vị bỏ hoang. Tôi là một căn phòng từng chứng kiến nhiều và giờ không còn gì nữa, trừ phấn hoa loài cỏ dại mọc bên cửa sổ, bị gió tạt vào như bụi trên sàn.
Điều tôi tin như sau.
Tôi tin Luke đang nằm sấp mặt trong một bụi cây, một lùm dương xỉ rối, chùm lá kép đã khô từ năm ngoái lấn dưới những lá non vừa vuốt phẳng ra, hoặc lùm độc cần cũng nên, dù mùa này chưa ra quả đỏ. Những gì còn lại từ anh: tóc, xương, áo len ca rô, lục và đen, thắt lưng da, ủng. Tôi biết đích xác anh đang mặc gì. Tôi còn thấy áo quần anh trong trí, sáng rõ như tờ in thạch bản hay một trang quảng cáo màu từ họa báo cũ kỹ, dù không thấy mặt anh, không rõ. Mặt anh đang mờ dần đi, có thể vì không phải lúc nào cũng đứng yên: khuôn mặt có nhiều vẻ khác nhau, áo quần thì không thể.
Tôi cầu nguyện cho lỗ thủng đó, hoặc hai ba cái đó, không chỉ có một tiếng súng, lại liên tiếp nhau, tôi cầu cho ít nhất một lỗ nằm gọn gàng, nhanh chóng, triệt để xuyên sọ anh, qua nơi cất trữ mọi hình ảnh, để cho chỉ có đúng một chớp nhoáng, dù là bóng tối hay cơn đau, hy vọng là chỉ ngấm ngầm, như chữ thịch, chớp nhoáng và rồi yên lặng.
Tôi tin thế.
Tôi cũng tin rằng Luke đang ngồi thẳng, trong một căn chữ nhật đâu đó, xi măng xám, trên mép hoặc rìa vật gì đó, ghế hoặc giường. Anh đang mặc gì thì có Chúa biết, họ đã mặc gì cho anh. Cũng không phải có mình Chúa biết, nên biết đâu có cách tìm hiểu được. Râu anh không cạo cả năm rồi, dù tóc bị cắt ngắn, bất cứ lúc nào họ cao hứng, để chống chấy rận, họ bảo thế. Cái này tôi cần sửa lại: nếu họ cắt tóc chống chấy, họ cũng sẽ cắt cả râu. Theo logic.
Mặc dầu vậy, họ làm không khéo, tóc tai lờm xờm, gáy xước ngang dọc, còn tệ hơn thế, trông anh già hơn đến chục tuổi, hai chục, lưng gập xuống như lão già, mắt trũng sâu, những mạch máu tím li ti trên má vỡ ra, có một vết sẹo, không, vết thương, nó vẫn chưa lành, màu uất kim hương, gần cuống, dưới má trái anh nơi thịt bị rạch mới đây. Thân thể người dễ tổn thương làm sao, dễ phế bỏ làm sao, toàn bộ chỉ là nước và chất hữu cơ, chẳng hơn bao nhiêu một con sứa, chết khô trên bờ cát.
Anh đau buốt mỗi khi cử động cánh tay, mỗi khi cử động. Anh không biết mình bị buộc tội gì. Khó khăn rồi đây. Phải có gì đó, phải có tội để buộc. Nếu không sao họ lại giam anh, sao anh chưa chết? Anh phải biết một điều họ muốn biết. Tôi không hình dung ra. Tôi không hình dung nổi anh vẫn chưa nói ra cái điều gì đó đó. Tôi thì ắt đã nói rồi.
Anh ngập trong một cái mùi, mùi anh, mùi con thú giam hãm trong cái chuồng bẩn thỉu. Tôi hình dung anh lúc nghỉ ngơi, bởi tôi không đủ sức hình dung anh làm gì khác, cũng như không hình dung nổi bất cứ thứ gì dưới xiềng đeo cổ anh, bên trên còng tay. Tôi không muốn tưởng tượng họ đã làm gì cơ thể anh. Anh có giày không? Không, mà sàn thì ẩm ướt và lạnh lẽo. Anh có biết tôi đang ở đây, còn sống, có biết tôi đang nghĩ về anh? Tôi buộc phải tin vậy. Trong hoàn cảnh sa sút cần phải tin trăm thứ chuyện. Giờ tôi tin cả vào thần giao cách cảm, dao động truyền qua ê te, nhảm nhí hơn thế nữa. Trước kia chưa bao giờ.
Tôi cũng tin rằng rốt cuộc họ không bắt được hay đuổi kịp anh, rằng anh đã thoát, tới được bờ, bơi qua sông, vượt biên giới, dạt được vào bờ bên kia, một hòn đảo, răng lập cập; tìm được đường tới nông trang gần đó, được cho vào, đầu tiên đầy ngờ vực, nhưng rồi khi hiểu chuyện, họ rất thân tình, không phải loại sẽ nộp lại anh, có lẽ thuộc đạo Quaker, sẽ lén đưa anh vào sâu nội địa, nhà này qua nhà khác, bà chủ pha cho anh cà phê nóng, đưa anh quần áo của chồng. Tôi phác họa bộ quần áo. Yên lòng khi cho anh ăn mặc ấm áp.
Anh liên lạc với những người kia, nhất định phải có lực lượng phản kháng, một chính phủ lưu vong. Phải có ai ngoài đó, lo liệu mọi chuyện. Tôi tin có lực lượng phản kháng như tin không có tối làm sao có sáng; hoặc ngược lại, không có tối trừ khi có sáng. Phải có người phản kháng, không thì lấy đâu ra từng ấy tội phạm, chiếu trên ti vi?
Giờ đây ngày nào cũng có thể có tin anh. Nó sẽ đến một cách không ngờ nhất, từ người ít mong đợi nhất, một người tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Đặt dưới đĩa, trong khay thức ăn? Nhét vào tay tôi khi chuyển phiếu qua quầy Xương thịt?
Mẩu tin sẽ bảo tôi nhẫn nại: sớm muộn gì anh cũng sẽ cứu tôi ra, chúng tôi sẽ tìm thấy con, dù con đã bị đưa tới đâu đi nữa. Con vẫn nhớ bố mẹ và ba chúng tôi lại đoàn tụ như trước kia. Trong lúc đó tôi cần kiên trì, bảo thân chờ thời điểm. Những gì đã xảy đến cho tôi, đang xảy đến cho tôi, cũng chẳng thay đổi được gì; anh vẫn yêu tôi, anh biết lỗi này không phải ở tôi. Mẩu tin sẽ nói cả điều đó nữa. Chính mẩu tin này, có thể chẳng bao giờ đến, đã giữ tôi sống sót. Tôi tin vào nó.
Những điều tôi tin không thể cùng là sự thật, dù phải ít nhất một trong ba. Nhưng tôi tin vào cả ba, ba phiên bản của Luke, cùng lúc. Lối tin tưởng mâu thuẫn này, giờ đây, với tôi là cách duy nhất để tin bất cứ chuyện gì. Sự thực rồi có ra sao, tôi cũng sẵn sàng đối mặt.
Đấy lại một điều tôi tin chắc nữa. Cả điều này cũng có thể sai.
Bia mộ trong nghĩa địa gần nhà thờ cổ có một tấm khắc hình mỏ neo và đồng hồ cát, thêm mấy chữ Hy vọng.
Hỵ vọng. Họ còn viết thế trên đầu người chết làm gì? Cái xác trong mồ hy vọng, hay những người còn sống?
Luke hy vọng hay không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.