XII - Cung Jezebel: Chương: 39
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 1785 chữ
- 2020-05-09 03:49:24
Số từ: 1774
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Chủ soái có chìa khóa phòng riêng. Lấy ở bàn tiếp tân, trong lúc tôi ngồi xô pha đợi. Ông giơ tôi xem, ranh mãnh. Tôi tự phải hiểu.
Chúng tôi theo nửa quả trứng kính đi lên, qua những tầng ban công phủ dây leo. Tôi tự phải hiểu mình đang được triển lãm.
Ông ta mở cửa phòng. Tất cả vẫn vậy, vẫn y như hồi đó, hồi xửa hồi xưa. Rèm phòng vẫn vậy, lớp dày điểm hoa cho hợp đệm giường, anh túc màu cam trên nền lam thẫm, lóp trắng mỏng ngoài khi cần che nắng; tủ quần áo con, một bàn đêm, mặt vuông, phi cá tính; mấy cái đèn; trên tường ít tranh: hoa quả trong tô, táo vẽ cách điệu, hoa cắm trong bình, mao lương và bồ công anh tía cùng tông với rèm. Mọi thứ vẫn vậy.
Tôi nói Chủ soái chờ một lát, rồi vào phòng tắm. Tai tôi ù đi vì khói, ly rượu làm tôi bã người. Tôi xả nước vào khăn bông tắm rồi dấp lên trán một lúc. Rồi tôi tìm quanh xem có miếng xà phòng con trong gói nào không. Có mấy cái. Loại in hình cô gái di gan, hàng Tây Ban Nha.
Tôi hít sâu hương xà phòng vào phổi, thứ hương khử trùng, và đứng giữa phòng gạch trắng mà nghe tiếng nước xả xa xa, bồn cầu vừa giật. Một cách lạ lùng tôi cảm thấy dịu lại, thay đang ở nhà. Toa lét mang lại cảm giác trấn an. Hoạt động cơ thể ít ra cũng vẫn còn dân chủ. Thiên hạ đều ỉa, nói theo kiểu Moira.
Tôi ngồi lên mép bồn tắm, nhìn những cuộn khăn bông trắng trơn. Một thời chúng ắt đã làm tôi phấn khích. Đã tượng trưng cho dư chấn yêu đương.
Tớ có thấy mẹ cậu, Moira nói.
Ở đâu? tôi hỏi. Bụng tôi nhói lên, choáng váng. Tôi nhận ra mình vẫn coi như mẹ đã chết.
Không phải ở ngoài, ở trong cái phim chúng nó chiếu cho, khu Kiều dân ấy. Có một cú cận cảnh, nhìn đúng là bác. Bác bị bó trong cái của màu xám đó nhưng tớ nhận ra.
Ơn Chúa, tôi nói.
Cái gì, ơn Chúa? Moira nói.
Tớ nghĩ mẹ chết rồi.
Chết có khi còn hơn, Moira nói. Cậu nên cầu cho bác như thế.
Tôi không nhớ lần cuối gặp mẹ ra sao nữa. Ngày đó hòa lẫn vào mọi ngày khác, cũng lại một dịp vớ vẩn. Chắc là mẹ tạt qua nhà; mẹ suốt ngày thế, ào vào rồi lại ào ra khỏi nhà tôi, như tôi mới là mẹ còn mẹ là con. Mẹ vẫn còn hăng hái như trước. Nhiều lúc, ở chặng chuyển tiếp giữa những căn hộ, mói dọn vào hay mới dọn đi, mẹ mang quần áo đến cái máy giặt kiêm vắt nhà tôi dùng đỡ. Có thể hôm đó mẹ tói mượn đồ, của tôi: nồi niêu, sấy tóc. Đấy cũng là một thói quen khác.
Tôi đâu biết đó là lần cuối, nếu không đã nhớ kỹ hơn. Tôi còn không nhớ đã nói chuyện gì.
Một tuần sau, hai tuần, rồi ba tuần, khi tình hình đột ngột xấu hẳn đi, tôi cố gọi cho mẹ. Nhưng không ai trả lời, cả khi tôi gọi lại.
Không thấy mẹ bảo định đi đâu cả, nhưng cũng có lần như vậy: không phải lúc nào mẹ cũng báo. Mẹ có xe riêng và cũng chưa già tới mức không lái được.
Cuối cùng tôi gọi được cho người quản lỷ khu nhà. Ông ta bảo lâu rồi không thấy mẹ.
Tôi lo cuống lên. Tôi nghĩ có thể mẹ đã lên con đau tim hay đột quy, cái đó cũng không tử, dù theo tôi biết mẹ dạo này không ốm. Mẹ lúc nào cũng mạnh thé cơ mà. Mẹ vẫn còn đi tập ở Nautilus và đi bơi hai tuần một lần. Tôi thường bảo bạn bè mẹ khỏe mạnh hơn cả mình và có thể cũng không sai.
Luke lái xe đưa tôi vào thành phố và anh dọa nạt người quản lỷ tới mức phải mở cửa căn hộ. Biết đâu bà đã chết, trên sàn, Luke nói. Ông càng để lâu sẽ càng tệ. Ông không nghĩ sẽ bốc mùi à? Người quản lý nói này nọ về chuyện cần giấy phép, nhưng Luke đôi khi rất biết cách thuyết phục. Anh làm ông hiểu rằng chúng tôi không có ý định đợi hay rời đi. Còn tôi khóc. Có lẽ đó là điều quyết định.
Khi của mở được trước mắt chúng tôi bày ra cảnh hỗn loạn. Bàn ghé lật nhào, đệm rạch toang, ngăn tủ úp ngược trên sàn, đồ đạc tung tóe chồng đống. Nhưng không thấy mẹ tôi.
Em gọi cảnh sát đây, tôi nói. Tôi không khóc nữa; tôi lạnh từ đầu đến chân, răng đánh lập cập.
Đừng, Luke nói.
Tại sao? tôi nói. Tôi nhìn anh trừng trừng, tôi giận điên. Anh đứng giữa cảnh hoang tàn trong phòng khách, chí nhìn tôi. Anh xỏ tay vào túi, một trong những cử chỉ vô nghĩa khi người ta không còn biết làm gì.
Đùng thôi, anh chỉ nói có thế.
Mẹ cậu chiến ghê, Moira thường bảo, hồi còn đại học. Lát sau: bác thật bốc lửa. Rồi lát nữa: bác thật là yêu.
Mẹ tớ không
yêu
, tôi nói. Mẹ tớ là mẹ của tớ.
Chời, Moira nói, cậu chưa thấy bà già tớ.
Tôi nghĩ đến mẹ mình, đương quét những chất độc chết chóc; cũng như người ta tận dụng các bà già, ở Đông Âu ngày xưa, cho đi quét đất. Chỉ có điều thứ đất này sẽ giết mẹ. Tôi không tin nổi. Chắc chắn tính ương bướng của mẹ, tính lạc quan và sôi nổi, lửa của mẹ, sẽ giúp mẹ thoát ra. Mẹ sẽ nghĩ ra một cách.
Nhưng tôi biết không phải thế. Chỉ là đổ gánh nặng, như con cái vẫn làm, lên mẹ.
Tôi đã kịp than khóc mẹ rồi. Nhưng sẽ còn khóc than lần nữa, lần nữa.
Tôi gọi mình về, nơi đây, khách sạn này. Đây là nơi tôi cần có mặt. Giờ đây, trong tấm gương rộng dưới ánh đèn trắng, tôi nhìn xem mình ra sao.
Tôi soi xét thật kỹ, chậm và cân bằng. Tôi trông thật thảm. Mascara đã lại bết ra, bất chấp Moira sửa lại, son môi tim tím thì chảy, tóc xổ vô tội vạ. Bộ cánh đã đén lúc thay lông lòe loẹt như con rối hội giả trang, vài hạt sao đã mất. Rất có thể chúng không còn ngay từ đầu mà tôi không để ỷ. Tôi là đứa phường chèo, phấn son thô thiển trong phục trang đi mượn, hào nhoáng sê cần hen.
Giá có cái bàn chải đánh răng.
Tôi có thể cứ đứng đây nghĩ về nó, nhưng thời gian đang trôi.
Tôi phải về đến nhà trước nửa đêm, nêu không sẽ biến thành bí ngô, hay là xe ngựa nhỉ? Ngày mai là Lễ tháng, theo lịch, nên Serena muốn tôi được phục vụ đêm nay, và nếu tôi không có mặt bà ta sẽ phát hiện lý do, rồi thì sao nữa?
Và Chủ soái đang chờ, để đổi gió, tôi nghe tiếng chân đi lại trong phòng. Giờ ông dừng chân bên của phòng tắm, hắng giọng, khéo léo e hèm một tiếng. Tôi mở vòi nước nóng, tỏ ra đã sẵn sàng hay gần như thế. Chuyện này phải làm cho xong. Tôi rửa tay. Phải coi chừng nguy cơ ́ trệ.
Khi tôi ra ông đã nằm trên cái giường ngoại cỡ, giày tụt ra, tôi nhận thây. Tôi nằm xuống bên ông, không càn phải bảo. Tôi không muốn điều này; nhưng nằm xuống cũng tốt, tôi mệt quá chừng.
Rốt cuộc chỉ còn ta với nhau, tôi nghĩ, vấn đề là tôi không muốn chỉ còn với ông chút nào, trên giường càng không. Thà có thêm Serena còn hon. Thà chơi Scrabble.
Nhưng tôi yên lặng không làm ông chùn lại.
Ngày mai, phải không nhỉ?
ông khe khẽ nói.
Tôi dự tính chúng ta có thể chơi trước kẻng đôi chút.
Ông quay lại tôi.
Ông đưa tôi đến đây làm gì?
tôi lạnh lùng nói.
Lúc này ông đang vuốt ve người tôi, từ đầu đến đuôi như người ta vân nói, cú vuốt của mèo dọc sườn trái, xuôi chân trái. Tới bàn chân thì dừng lại, những ngón tay vòng lấy mắt cá, trong phút chốc, như cái lắc, ôm lấy hình xăm, một chữ Braille ông đọc được, dấu đóng mông bò. Chữ đó nghĩa là quyền sở hữu.
Tôi nhắc nhở mình ông không phải là không tốt bụng; nhắc rằng, trong hoàn cảnh khác, tôi còn ưa ông cũng nên.
Bàn tay ngưng lại.
Tôi nghĩ có the cô sẽ thích đổi gió một chút.
Ông cũng biết thế chưa đủ.
Tôi cho cũng là một dạng thể nghiệm.
Thế cũng chưa đủ luôn.
Cô đã bảo muốn biết mà.
Ông ngồi dậy, bắt đầu cỏi khuy. Liệu có tệ hon không, khi ông bị bóc trần, toàn bộ quyền uy lụa là ấy? Giờ ông đã tuột đến sơ mi, rồi, bên dưới, đáng buồn thay, cái bụng rất nhỏ. Vài cọng lông phất phơ.
Ông tuột một bên quai áo tôi, luồn tay kia vào giữa đám lông chim, nhưng không ích gì, tôi nằm đờ như chim phải tên. Ông ấy không phải quỷ, tôi nghĩ. Tôi không duy trì nổi kiêu hãnh hay kinh tởm, có trăm thứ chuyện cần phải trút đi, trong hoàn cảnh này.
Có lẽ tôi nên tắt đèn,
Chủ soái nói, phiền muộn và rõ ràng có mếch lòng. Tôi thoáng nhìn thấy ông trước khi đèn tắt. Không có bộ quân phục trông ông gầy guộc, già nua, như bị sấy khô. Phiền nỗi tôi không thể, bên ông, làm gì khác so với lúc thường tôi ở bên ông. Lúc thường tôi chỉ ì ra. Ở đây phải có thêm gì chứ, không chí là vô duyên và vô tích sự.
Giả vờ đi, tôi quát lên trong đầu. Mày phải nhớ cách làm chứ. Chuyện này không làm cho xong mày sẽ ở đây cả đêm. Động đậy lên xcm. Nhích cái xác thịt mày đi, thở cho to vào. Ít nhất cũng phải làm được thế.