XII - Cung Jezebel: Chương: 38


Số từ: 4250
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi tìm ra lối vào phòng vệ sinh, vẫn còn có biển Nữ, chữ vàng bay bướm. Một hành lang dài từ ngoài vào cửa, một ngưừi đàn bà ngồi bàn phía ngoài, kiểm soát vào ra. Một bà cứng tuổi, áo caftan tía, đánh phấn mắt vàng, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là một dì. Roi thúc bò trên bàn, dây buộc quanh cố tay. Đùng mong giỡn mặt.

Mười lăm phút,
bà ta bảo tôi. Bà trao tôi một tấm thẻ dài bằng bìa màu tía, có cả chồng trên bàn. Cứ như phòng thử đồ, trong các cửa hàng ngày trước. Nghe tiếng bà ta nói với người đang sau,
Cô vừa mới vào xong.


Tôi cần đi nữa,
người kia nói.

Nghỉ mỗi giờ một lần,
dì canh cửa đáp.
Cô biết luật rồi.

Người đàn bà cố cãi, giọng nhì nhèo khẩn khoản. Tôi đấy cửa vào.
Tôi vẫn nhớ nơi này. Ngoài là buồng nghỉ, thắp điện hồng nhàn nhạt, vài cái ghế mềm và một xô pha, in hình búp măng xanh nhạt, trên tường có đồng hồ, khung vàng chạm lộng. Gương ở đây không gỡ đi, có một tấm dài đối diện xô pha. Ở đây người ta cần biết mình trông thế nào. Sau khung cửa vòm là dãy ngăn vệ sinh, cũng màu Hồng, bồn rửa và lại gương nữa.
Có mấy người đàn bà ngồi trên ghế và xô pha, giày tụt ra, thuốc phì phèo. Họ nhìn cả lên khi tôi bước vào. Có mùi nước hoa và khói thở ra, và mùi da thịt đổ mô hôi.

Mới hử?
một người hỏi.

Mới,
tôi nói, nhìn quanh tìm Moira, hiện không thấy đâu.
Không ai cười cả. Họ tiếp tục hút thuốc như là một sự vụ cực kỳ hệ trọng. Ở buồng trong, một người ăn mặc miêu nữ đuôi màu cam bằng lông giả đang tuốt lại phấn sơn. Chỗ này cứ như hậu trường sân khấu: sáp môi, khói thuốc, mọi chất liệu cần cho ảo tưởng.
Tôi do dự đứng, không biết phải làm gì. Tôi không muốn hỏi về Moira, chẳng biết có an toàn không. Rôi có tiếng giật nước và Moira bước ra sau một cánh cửa hồng. Cô chập chững lại gần, tôi chờ một tín hiệu.

Không sao đâu,
cô nói, với tôi và cả những người kia.
Tôi biết cô ấy.
Giờ thì mọi người cười, còn Moira ôm chầm lấy tôi. Tay tôi choàng lấy cô, gọng áo ngực cô chọc vào người tôi. Chúng tôi hôn nhau, má trái rồi má phải. Rồi cả hai lùi lại.

Quỷ tha ma bắt,
cô nói. Cô nhe răng cười.
Cậu trông như Con điếm thành Babylon.


Thì không phải tớ cần như thế sao?
tôi nói.
Cậu thì như một cái tổ quạ ấy.


Quả tình,
cô nói, xốc lại ngực,
không hạp với tớ, mà cái của này đã tã ra rồi. ước gì họ bới ra được kẻ nào vẫn còn biết may thứ đó. Như thé tớ cũng có được món gì hơi hơi ra dáng.


Cậu tự chọn à?
tôi hỏi. Tôi nghĩ biét đâu cô đã lựa lấy nó, giữa vô số món, ít hoa hòe hoa sói hơn cả. Dù gì củng chỉ có đen và trắng.

Không, có quỷ chứng giám,
cô nói.
Hàng quân dụng. Tớ đoán họ biết được là tớ.

Tôi vẫn không tin nổi chính là cô. Tôi chạm vào tay cô lần nữa. Rồi khóc.

Đừng có khóc,
cô nói.
Mắt sẽ choe choét ra. Đằng nào cũng chẳng kịp đâu. Xích vào cái.
Câu này là nói với hai người trên xô pha, cái lối hách dịch thô lỗ thắng thừng thường lệ, và cũng như thường lệ được đáp ứng ngay.

Đằng nào tôi cũng hết giờ rồi,
một người nói, áo nịt kiểu
gái góa vui tươi
màu lơ buộc dây và tất trắng. Cô ta đứng dậy, bắt tay tôi.
Mừng gặp mặt,
cô nói.
Người kia ngoan ngoãn dịch sang, và hai chúng tôi ngồi xuống. Việc đầu tiên là chúng tôi bỏ giày ra.

Cậu đang làm cái chết mẹ gì ở đây?
Moira hỏi.
Không phải là gặp cậu thì không mừng. Nhưng cậu thì chẳng nên mùng. Cậu mắc phải tội gì? Cười phá lên khi thấy [bad word] lão à?

Tôi nhìn lên tràn.
Có bọ không?
tôi nói. Tôi lau quanh mắt, thật cẩn thận, bằng đầu ngón tay. Chì đen dây đầy ra.

Chín mươi phần trăm,
Moira nói.
Làm điếu nhé?


Sẵn lòng lắm,
tôi nói.

Này,
cô nói với người bên cạnh.
Cho mượn một điếu, okay?

Người kia đưa liền, không ca cẩm. Moira vẫn giỏi ăn dỗ như xưa. Cô khiến tôi mỉm cười.

Mà cũng có thể là không,
cô tiếp.
Tớ không nghĩ ra chúng ta có thể nói gì khiến đám ấy bận lòng. Phần lớn thì chúng đã nghe hết rồi, mà đằng nào chẳng ai ra khỏi đây trừ đi xe thùng đen. Nhưng cái đó cậu phải biết chứ, nếu đã ở đây.
Tôi kéo đầu cô lại thì thầm vào tai.
Tớ tạm thời thôi,
tôi nói.
Chỉ tối nay thôi. Tớ không được phép đến đây là khác. Ông ta lén đưa tớ vào.


Ai cơ?
cô thì thầm trả.
Cái lão thối bên cạnh cậu hả? Tớ thử qua lão rồi, đúng là dở như hủi.


Đấy là Chủ soái của tớ,
tôi nói.
Cô gật đầu.
Có vài thằng cha làm thế, coi là nhộn đáo để. Cũng như là leo lên bàn thờ mà vật nhau: các cậu đáng phải là bình chứa tiết hạnh thế cơ mà. Muốn xem các cậu mông má lên thì ra sao. Chẳng qua là phô diễn quyền lực rẻ tiền.

Tôi chưa từng nhìn nhận theo cách này. Tôi thử khớp vào Chủ soái, nhưng có vẻ quá đơn giản, quá thô tục so với ông. Chắc chắn ông có những động cơ vi diệu hơn nhiều. Nhưng cũng có thể chỉ là tính kiêu ngạo đã dụ tôi nghĩ thế.

Chúng mình không có nhiều thời giờ,
tôi nói.
Kể hết cho tớ đi.

Moira nhún vai.
Có ích gì?
cô nói. Nhưng cô cũng biét là có ích, nên đã kể.
Cô đã kể, đã thì thầm như sau, hoặc gần như thế. Tôi không nhớ đúng từng từ, bởi không cách nào chép lại. Tôi đã hết sức điền vào chỗ khuyết: không có nhiều thời gian, nên cô chỉ khái quát chung. Cô cũng phải kể làm hai đợt, chúng tôi đã kiếm được một cuộc nghỉ nữa trùng giờ. Tôi đã cố sao cho càng giống cô càng tốt. Cũng là một cách giữ cho cô sống.

Tớ bỏ lại con mụ Elizabeth ấy buộc chặt như gà Giáng sinh sau lò. Tớ đã muốn giết mụ, thực sự đấy, nhưng giờ tớ mừng đã không làm thế, nếu không sẽ gặp phải sự tình khốn nạn hơn nhiều. Tớ không tin nổi ra khỏi Trung tâm lại dễ dàng thế. Mặc cái bộ nâu đó vào rồi tớ cứ thế đi qua. Tá đi mãi cứ như biết rõ mình đi đâu, tới khi khuất mắt. Tớ không có kế hoạch to tát nào cả; hoàn toàn không phải có tố chức, như chúng nghĩ, dù khi chúng cố moi tớ đã phịa ra đủ thứ. Cậu cũng sẽ thế nếu ăn điện cực và mấy thứ khác. Cậu không cần biết mình đang phun ra gì.

Tớ cứ thẳng vai vênh cằm mà nện bước, trong lúc cố nghĩ xem nên làm gì. Khi chúng san phẳng hãng in phần lớn các bà các cô tớ quen đã bị chộp cổ, và đám còn lại chắc giờ cũng đã vào tròng. Tớ chắc chúng có một danh sách. Chúng tớ thật đần mới nghĩ rằng có thể tiếp tục như trước, dù là hoạt động ngầm, dù đã chuyển hét đồ đạc khỏi văn phòng vào các hầm ngầm và phòng phụ. Vậy nên tớ khôn hồn thì đùng có đến mấy cái nhà kia.

Tớ mang máng biết mình đang ở đâu trong thành phố, dù cái phố tớ đi xem ra chưa từng thấy bao giờ. Nhung nhìn mặt trời tớ đoán được đâu là hướng Bắc. Rốt cuộc thì trại hướng đạo sinh cũng có tí ích lợi. Tớ nghĩ tốt nhất cứ nên đi thẳng, xem có tới được Sân chính hay Quảng trường hay đâu đó xung quanh không. Như thé tớ còn biết chắc mình đang ở đâu. Với lại tớ nghĩ để người ta thấy mình đi thắng vào trung tâm sẽ tốt hơn lảng ra ngoài. Trông cũng đáng tin hơn.

Chúng đã dụng thêm nhiều chốt chặn từ khi chúng ta vào Trung tâm, chỗ nào cũng thấy. Cái đầu tiên khiến tớ suýt té đái. Tớ thình lình đụng phải nó khi vừa rẽ. Tớ biết nếu giữa phố giữa xá mà ngoặt lại bỏ đi sẽ rất đáng ngờ, nên tớ cứ hùng hổ qua, y như ở cổng, cau mày cúng người trề môi, nhìn thẳng vào bọn chúng, như mấy cái nhọt chảy mủ. Cậu nhớ mấy mụ dì mặt mũi ra sao khi phát âm cái chữ đàn ông. Cứ như phép màu, tớ qua và các chốt sau cũng thế.

Nhưng não trong sọ tớ thì quay mòng mòng. Tớ chỉ có tí xíu thời giờ, trước khi chúng phát hiện ra con dơi già và báo động. Chỉ chút nữa thôi chúng sẽ truy lùng tớ: một dì giả hiệu, cuốc bộ. Tớ cố nghĩ ra ai đó, tớ điểm đi điểm lại những người quen. Cuối cùng tớ cố nhớ xem còn gì sót lại từ danh bạ của hãng. Nó đã bị hủv rồi, dĩ nhiên, ngay từ đầu; mà cũng không hắn là hủy, chúng tớ đã chia nhau mỗi người học thuộc một phần, rồi mói hủy. Hồi đó chúng tớ vẫn còn gửi thư, nhưng không in biểu tượng lên phong bì nữa. Nguy cơ càng lúc đã càng cao.

Thế nên tớ cố nhớ lại phần của mình. Tớ sẽ không cho cậu biết đã chọn tên nào, tớ không muốn họ gặp rắc rối, nếu vẫn chẳng may chưa gặp. Cũng có thể tớ đã phun hết ra rồi, không thế nhớ nối mình nói gì khi chúng giở trò đó. Cậu sẽ nói ra đủ thứ.

Tớ chọn họ vì đó là một đôi vợ chồng, và sẽ an toàn hơn ai còn ðộc thân, nhất là ai ðồng tính. Hon nữa tớ còn nhớ ký hiệu dưới tên của họ. Q, có nghĩa là Quaker. Chúng tớ ghi lại mọi chỉ dấu tín ngưỡng nếu có, để tiện biểu tình. Như thế có thể xác định ai sẽ đến dự buổi nào. Phá thai thì đừng có gọi đến đám C, chẳng hạn; tất nhiên dạo này cũng không tổ chức nhiều nữa. Tớ cũng nhớ địa chỉ của họ. Chúng tớ đã luộc nhau đến dừ mấy cái địa chỉ này, rất cần phải nhớ chính xác, tù mã bưu chính trở đi.

Tới đây thì tớ ra đại lộ Mass, và biết mình ở đâu. Và tớ cũng biết họ ả đâu nữa. Giờ thì tớ lo chuyện khác: nếu mấy người này thấy một dì đi vào sân, liệu họ có khóa luôn cửa vờ như không có nhà? Nhưng thế nào thì tớ cũng phải liều, đầy là cơ hội duy nhất. Tớ đoán rằng ít có khả năng họ bắn mình. Đã gần năm giờ chiều, tớ đi đã mệt, nhất là lại còn theo lối lính tráng chết tiệt ấy nữa, thẳng đuỗn như que củi, tớ lại chưa ăn gì kể từ sáng.

Có điều tớ tất nhiên không biết là những ngày đầu ấy các dì và kể cả chính Trung tâm vẫn ít người biết đến. Ban đàu đay là bí mật tuyệt đôi, sau lớp rào thép gai. Có thể đã có lời ra tiếng vào phản đôi chuyện chúng làm, ngay cả lúc ấy. Vì vậy dù có thấy mấy dì kỳ quái lởn vởn đó đây, dân chúng vẫn không biết rõ mấy mụ ấy làm trò trống gì. Chắc mọi người nghĩ là một thứ y tá quân y gì đó. Tói lúc này họ đã biết ngừng đặt câu hỏi, trừ khi bắt buộc.

Thế nên chủ nhà cho tớ vào ngay. Ra mở cửa là bà vợ. Tớ bảo tớ đang làm phiếu điều tra. Tớ nói thế để bà ta không tỏ ra quá ngạc nhiên, đề phòng có kẻ đang rình. Nhưng ngay khi vào đén trong tớ bỏ khăn ra và nói thực mình là ai. Họ rất có thể sẽ gọi cảnh sát hay gì đó, tớ biết mình đang liều, nhưng đã bảo tớ không có lựa chọn. Nhưng đằng nào họ cũng không gọi. Họ mang cho tớ quần áo, váy của bà vợ, và đốt luôn đồng phục của dì và thông hành trong lò sưởi; họ biết việc này không chậm trễ được. Họ không muốn tớ ở đó, cái đó thấy liền, họ vô cùng căng thẳng. Họ có hai đứa con, đều chưa tới bảy tuổi. Tớ hiểu tâm trạng họ.

Tớ vào nhà xí, chao ôi mới nhẹ mình làm sao. Bồn tắm thả đầy cá nhựa và các thứ. Rồi tớ lên lầu ngồi trong phòng trẻ và chơi với lũ trẻ cùng bộ xếp hình trong lúc cha mẹ chúng ở dưới nhà bàn bạc nên xử lỷ tớ ra sao. Khi đó tớ không thấy hoảng, trái lại tớ thấy rất vui. Tư tưởng định mệnh, nói thế cũng được đi. Rồi bà vợ làm cho tớ một cặp xăng uỷch với tách cà phê còn ông chồng nói sẽ đưa tớ đến một nhà khác. Họ không liều mạng nhấc điện thoại.

Nhà kia cũng phái Quaker, và tớ hóa ra vớ được vàng, bởi họ là một trạm trên Tuyến đàn bà chạy nạn. Khi người kia đã về, họ nói sẽ cô đưa tớ ra nước ngoài. Tớ sẽ không cho cậu biết chi tiết, bởi một số trạm có thể vẫn đang hoạt động. Mỗi trạm chỉ liên hệ với duy nhất một trạm khác, chính là trạm ngay kế đó. Như thế có thuận lại - khi sa lưới chang hạn - nhưng cũng có bất lợi, bỏi một trạm bị quét là cả đường dây đứng luôn tới khi liên lạc được với một thông tín viên, có khả năng thiết lập một tuyến khác. Tuy nhiên họ tổ chức tốt hơn cậu tưởng tượng nối. Họ đã cài cắm được vào đôi chỗ có ích; trong đó có nhà bưu điện. Ở đó họ có một tài xế với cái xe tải nhỏ khá tiện dụng. Tớ đã qua được cầu vào đến tận nội thành trong một bao bưu chính. Cái này thì tớ nói được với cậu vì chúng đã tóm được anh ta ít lâu sau đó. Anh ta kết cục đã leo lên Bức tường. Mọi sự đó cậu nghe thấy hết; trong này cậu nghe được rất nhiều, đến phải ngạc nhiên. Chính mồm các Chủ soái nói ra, tớ đoán họ nghĩ là thiệt gì, chúng tớ cũng chăng buồn đi đâu được, trừ là cho nhau, mà thế không tính.

Tớ nói nghe thì dề dàng nhưng thực sự thì không. Từ đàu đến cuối tớ gần như ỉa ra quần. Một trong những việc khó nhất là hiếu rằng những người lạ này đang liều cả mạng sống cho mình trong khi họ không cần phải thế. Nhưng họ nói mình làm thế vì lỷ do tôn giáo và tớ không nên coi là chuyện riêng của mình. Như thế cũng đỡ được chút. Tôi nào họ cũng cầu nguyện thầm. Ban đầu tớ khó quen chuyện đó, bởi nó quá giống cái trò thối ở Trung tâm. Nó làm tớ phát ọe, nói thật với cậu. Tớ phải cố gắng rất nhiều, tự nhắc mình cái này hoàn toàn khác. Ban đầu tớ ghét cay. Nhưng tớ nghĩ chính điều đó đã nâng đỡ họ. Họ cũng biết sơ qua sẽ gặp chuyện gì nếu bị bắt. Không tường tận gì, nhưng cũng biết. Tới khoảng đó ti vi đã bắt đầu chiếu vài thứ, xét xử và vân vân.

Đó là trước khi các đợt truy quét tà phái chính thức bắt đầu. Còn tuyên bố mình có tí Cơ đốc và đã thành hôn, nghĩa là ban đầu ấy, thì cậu còn được chúng để yên tương đối.
Ban đầu chúng còn chú trọng đám bên lề. Chúng không chc được đám ấy ít nhiều rồi sẽ nhìn đến tất cả những ai còn lại.

Tớ chui lủi phải đến tám chín tháng. Tớ được đưa đi từ chốn nàv sang chốn khác, những nhà lánh nạn, hôi đó còn nhiều. Không phải tất cả đều thuộc phái Quaker, một số thậm chí còn không tin đạo. Chỉ là những người không muốn thấy tình hình như vậy, thế thôi.

Suýt nữa thì đã thành công. Họ đã đưa tớ tới tận Salem, rồi rúc trong xe tải chở gà đến Maine. Cái mùi làm tớ tí nửa mửa; cậu đã bao giờ tưởng tượng bị cả một xe gà ỉa lên đầu, con nào con nấy say xe hay chưa? Họ định sẽ đưa tớ vượt biên ở đó, không phải bằng xe con hay xe tải, cái đó lúc nàv đã khó khăn lắm, mà là bằng thuyền, men bờ biển ngược lên. Tớ không biết mãi đến đêm hành sự, họ không bao giờ nói sắp làm gì tiếp cho tới ngay trước khi bắt đầu. Họ thận trọng đến mức ấy.

Thế nên tớ không biết đã có chuyện gì. Có thể ai đó chợt thấy lạnh gáy, hay kẻ nào ngoài cuộc chợt ngờ vực. Hoặc tại cái thuyền, có thể chúng nghĩ ông lái thuyền đêm đêm dong đi nhiều quá. Giờ đó chắc đã nhan nhản những Con mắt, trên đó, cũng như bất kỳ đâu gần biên giới. Dù là lý do gì thì chúng cũng vớ được chúng tớ vừa khi ra khỏi cửa sau tới chỗ bến thuyền. Tớ và ông lái, và cả bà vợ nữa. Họ là một cặp vợ chồng già, quãng năm chục tuổi. Ông ta làm trong ngành tôm, đấy là trước khi ngành đánh bắt cá ở đây gặp mấy chuyện này. Tớ không biết sau đó họ ra sao, bởi chúng đem tớ đi xe riêng.

Tớ nghĩ thế là kết liễu rồi, với tớ. Hoặc là quay lại Trung tâm dưới sự giám sát của dì Lydia và sợi cáp thép. Mụ ta khoái lắm, cậu biết mà. Mụ ta giả đò nào là yêu kẻ tội đồ nhưng căm tội lỗi, nhưng mụ ta khoái lắm. Tớ cũng đã tính chuyện tự xử, và nếu có cách chắc đã làm thật rồi. Nhưng có hai đứa ngồi trong thùng xe với tớ, rình tớ như diều hâu; chẳng nói năng cái vẹo gì, cứ ngồi đấy mà nhìn xéo tớ. Vậy là vô phương.

Thé nhưng xe không về Trung tâm, mà về chỗ khác. Tớ sẽ không kể chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tớ không muốn nói về nó. Tớ chỉ nói được rang chúng không để vết tích gì.

Khi đã xong xuôi chúng cho tớ xem phim. Biết phim gì không? Phim về cuộc sống ở khu Kiều dân. Ở khu Kiều dân, người ta chỉ cọ rửa suốt ngày. Dạo này đầu óc chúng thật là chăm tẩy rửa. Có lúc chỉ là thây người thôi, sau khi có đánh nhau. Tử các ghetto ra là tệ nhất, chúng bị bỏ lại lâu hơn, chúng rữa kinh hơn. Cái lũ này không thích xác chết vương vãi, chúng sợ bệnh dịch hay gì đó. Thế nên đàn bà ở khu Kiều dân ấy lo chuyện thiêu. Các khu khác thì tệ hơn nữa, bãi chất thải độc hại hay rò rỉ phóng xạ. Chúng tính ra cậu chỉ được ba năm kịch kim, ở mấy chồ đó, rồi thì mũi sẽ rụng và da lở ra như găng tay cao su. Chúng cũng không buồn cho cậu ăn đủ nữa, hay cấp trang phục bảo hộ hay gì cả, không cắp còn rẻ hơn. Nhưng dù sao cũng toàn là những người chúng muốn rũ bỏ. Chúng bảo còn có những khu khác, không quá tệ, ở đó người ta làm đồng: trồng bông hay cà chua vân vân. Nhưng không phải trong cái phim tớ xem.

Đấy là đàn bà đứng tuổi - tớ cuộc cậu đã nghĩ làm sao gần đây không gặp mấy bà già nào nữa - và những Tùy nữ đã đánh tuột ba lượt của mình, và những đứa bất trị như tó. Cả một lũ, toàn phế thải. Họ vô sinh cả, đương nhiên. Nếu không như thế ngay từ đầu, thì ở đó ít lâu họ cũng ra thế tuốt. Khi nào không chắc, chúng cho cậu lên bàn mổ, để không phí mất ai. Cũng phải nói có khoảng một nắm đàn ông ở các khu Kiều dân nữa. Không phải Phản bội giới xong gã nào cũng lên trên Bức tường.

Tất cả đều mặc áo dài, như ở Trung tâm ấy, chỉ có là xám. Đàn bà và cả đàn ông nữa, trong mấy cảnh quay tập thể. Tớ đoán là nhằm bêu riếu đám đàn ông, vì phải mặc đồ đàn bà. Mẹc, với tớ cũng đủ bêu riếu lắm rồi. Chịu thế nào được chứ? Xét mọi mặt, bộ này tớ còn ưa hon.

Thế là tiếp đó, chúng bảo tớ quá nguy hiểm không thể được cái vinh hạnh quay lại Trung tâm Đỏ. Chúng nói tớ sẽ gieo rắc đồi trụy. Tớ được lựa chọn, chúng nói, cái này hay khu Kiều dân. Chà, mẹc, chỉ có ni cô mới chọn khu Kiều dân. Cậu hiểu chứ, tó không định tử đạo. Nếu đã thắt ống từ đời nào, tớ còn khỏi phải đi mổ nữa. Ở đây cũng không ai có buồng trứng còn công tác được, chắc cậu cũng thấy như thế sẽ phiền toái thế nào.

Thì tớ đến đây. Còn được phát kem bôi mặt nữa. Cậu sẽ phải tính cách nào đó lọt được vào đây. Cậu sẽ được ba hay bốn năm sung sướng trước khi trôn nó mòn đi và cậu bị tông ra nghĩa địa. Thức ăn cũng khá và còn thoải mái rượu chè hay tiêm chích, nếu cậu thích, mà chỉ phải làm việc ban đêm.


Moira,
tôi nói.
Cậu không định nói thế.
Cô khiên tôi thực sự khiếp sợ rồi, giọng điệu sao mà hững hờ, vô ý chí. Vậy là họ đã thực sự làm được điều đó, cướp đi một điều - điều gì? - xưa là căn cốt của cô? Và làm sao tôi có thế đòi hỏi cô tiến lên, theo hình dung của mình về dũng khí của cô, sống theo nó, làm nên nó, trong khi chính tôi không thể?
Tôi không muốn cô trở nên giống mình. Bỏ cuộc, xuôi dòng, cứu lấy cái mạng. Như có thể thấy là kết cục không tránh khỏi. Tôi muốn cô kiên cường, hảo hán, anh hùng, đon thương chiến đấu. Mà tôi không làm được.

Đừng lo cho tớ,
cô nói. Cô hẳn đoán được ít nhiều tôi nghĩ gì.
Tớ vẫn đây, cậu thấy đấy, đúng là tớ. Mà thôi, hãy xét thé này: đâu có tệ, xung quanh bao nhiêu đàn bà. Thiên đường ô môi, còn gì nữa.

Giờ thì cô đang chọc ghẹo, tỏ ra phấn chấn, tôi nhẹ mình hon.
Họ chấp thuận à?
tôi hỏi.

Chấp thuận hử, quỷ sứ nhà nó, cổ vũ là khác. Có biết giữa chúng với nhau gọi chốn này là gì không? Cung Jezebel. Các dì cho đằng nào chúng tớ cũng xuống địa ngục, họ buông xuôi cả rồi, chúng tớ có bày trò tội lỗi gì cũng rứa, còn các Chủ soái có mà để ý những giờ nghỉ chúng tớ làm cái vẹo gì. Mà dù sao, gái trên gái dưới cũng làm đám đó hứng lên đáng kể.


Những người kia thì sao?


Nói thế này nhé,
cô nói,
họ không quá mê mẩn đàn ông.
Cô lại nhún vai. Cũng có thể là nhẫn nhục.
Sau đây là những chuyện tôi muốn kể. Tôi muốn kể Moira đã trốn thoát ra sao, lần này là vĩnh viễn. Hoặc nếu không được, tôi muốn nói cô đã cho nổ tung cung Jezebel, có năm chục Chủ soái bên trong. Tôi muốn cô kết thúc bằng một hành động gan liều và ngoạn mục, một con cuồng nộ, một cử chỉ xứng đáng với cô. Nhưng trong chừng mực tôi biết, không có chuyện gì như thế. Tôi không biết kết cục của cô ra sao, thậm chí đã đến chưa, vì tôi không bao giờ gặp cô lần nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.