XII - Cung Jezebel: Chương: 37


Số từ: 2848
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Chúng tôi đi theo hành lang qua một cánh cửa tron màu xám nữa rồi lại một hành lang nữa, lần này thắp đèn mờ mờ và trải thảm, màu hồng ngả nâu, màu mũ nấm. Cửa mở ra hai bên, cái nào cũng đánh số: trăm linh một, trăm linh hai, như người ta nhẩm đếm trong bão, đế xem sét đã hụt mình sát tới mức nào. Vậy ra là một khách sạn. Từ sau một cánh cửa vẳng ra tiếng cười, giọng đàn ông và cả đàn bà. Đã lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy.
Ra khỏi hành lang chúng tôi rơi vào sân trung tâm. Sân rất rộng và cao nữa: lên suốt mấy tầng cho tới vòm mái kính phía trên. Giữa một đài nước tròn, phun nước tứ phía hình bông bồ công anh đơm hạt. Cây trong bồn và trên sân nảy lộc khắp noi, từng chuỗi dây leo tư bao lơn rủ xuống. Thang máy vách kính cong hình ô van bò dọc các tường như những con sên trần khổng lồ.
Tôi biết đây là đâu. Tôi đã từng đến đây: với Luke, các buổi chiều, tù thời xa lăng lắc. Đây là một khách sạn, hồi xưa. Giờ đây chỉ thấy đàn bà.
Tôi đúmg nguyên một chỗ mà nhìn họ. Tôi có thể nhìn thỏa thích, ở đây, khắp bốn bề, không cánh trắng nào ngăn được. Đầu tôi, xén cánh đi rồi, trở nên nhẹ bất thường, như đã cắt đi một khối nặng, một tảng vật chất.
Đám đàn bà đang ngồi, nằm ườn ra, hay đi lại, ngả ngớn vào nhau. Có cả đàn ông với họ, rất nhiều đàn ông, nhưng thắng bộ quân phục hay vest đen vào, giống nhau như lột, họ chỉ tạo thành một lớp nền. Ngược lại đàn bà sặc sỡ màu nhiệt đới, họ mang vô vàn bộ cánh hội hè rực rỡ. Một số ăn mặc như tôi đây, lông vũ và cườm sáng, đùi xẻ thật cao, ngực khoét thật rộng. Một số diện áo lót kiểu cổ, váy ngủ ngang đùi, áo búp bê, đôi người váy ren trong suốt. Một số áo tắm, một hoặc hai mảnh; một người, tôi để ý, vận hàng len móc, hai vỏ sò lớn ôm núm vú. Một số đánh quần sooc chạy bộ và áo hở lưng, một số đồ thể dục thường thay trên ti vi ngày trước, bó sát, thêm tất ống đan len màu nhạt. Lại còn có một số mặc kiểu cổ vũ viên, váy kẻ ô ngắn cũn, những chữ cái to đùng vắt ngang ngực. Chắc họ buộc phải chấp nhận bộ sưu tập thập cẩm này, bất cứ thứ gì còn nhặt nhạnh vớt vát nổi. Ai cũng trang điểm, và giờ tôi mới nhận ra mình đã mất thói quen nhìn thấy son phấn đến đâu, bởi mắt họ hình như to quá, sâu quá mà lại quá lấp lánh, miệng họ đỏ quá, ướt quá, nhúng máu sáng ngời; hoặc nghĩ cách khác, lại quá giống hề.
Thoạt nhìn toàn cảnh trông đến là hớn hở. Như một bữa tiệc giả trang; kia là những đúa trẻ quá khổ, xúng xính trong phục sức bới ra từ đáy rương hòm. Liệu có vui chăng? Có thể, nhưng là họ lựa chọn chăng? Chỉ nhìn thì sao biết được.
Trong phòng bày ra cơ man là mông. Tôi không còn quen chúng nữa rồi.

Cứ như là bước vào quá khứ,
Chủ soái nói. Ông ta có vẻ hài lòng, vui thích nữa là khác.
Không phải sao?

Tôi cố nhớ xem quá khứ đúng là thế này không. Tôi không còn chắc nữa. Tôi biết trong đó có hết những thứ này, nhưng liều lượng đã khác đi sao đó. Một cuốn phim về quá khứ, vẫn không phải là quá khứ.

Vâng,
tôi nói. Cảm giác của tôi không phải là một điều đơn nhất. Tất nhiên tôi không bị những người đàn bà đó làm rối trí, không thấy kinh hoảng. Tôi coi họ là những kẻ lánh ngũ. Giáo điều chính thức phủ nhận họ, phủ nhận bản thân việc họ có tồn tại, nhưng họ vẫn đây. ít ra điều đó cũng có ý nghĩa.

Đừng nhìn trân trối thé,
Chủ soái nói.
Cô sẽ làm lộ mình mất thôi. Cứ tự nhiên.
Lần nữa ông lại kéo tôi đi. Có một người đã nhác thấy ông, đã chào ông và bắt đầu bước đến chỗ chúng tôi. Bàn tay Chủ soái siết lấy bắp tay tôi.
Đứng yên nhé,
ông thì thầm.
Đừng hoảng hốt.

Tất cả nhiệm vụ của mày, tôi tự nhủ, là ngậm miệng cho chặt và làm mặt ngu. Đâu có gì quá khó.
Chủ soái đảm nhận việc trò chuyện thay tôi, với người này và cả những người kế tiếp. Ông không nói gì nhiều về tôi, mà có gì phải nói. Chỉ nói tôi là người mới, và họ nhìn tôi rồi bỏ qua và thảo luận về những gì gì khác. Bộ cánh giả trang đã làm tròn phận sự.
Ông vẫn nắm nguyên tay tôi, và trong lúc trò chuyện lưng ông thắng lên một cách khó nhận ra, ngực ông nở rộng, giọng càng lúc càng thêm vẻ hoạt bát và vui nhộn thanh xuân. Tôi chợt nhận ra ông ta đang khoe mẽ. Ông đem khoe tôi, trước họ, và họ hiểu, họ củng khá nghiêm ngắn, tay chân nằm yên, nhưng vẫn định giá ngực tôi, đùi tôi, như là chăng có lý do gì phải khác. Nhưng ông cũng khoe mẽ cả với tôi nữa. Ông đang trình diễn, cho tôi xem, mình thống ngự thế giới ra sao. Ông đang phá luật, ngay trước mũi họ, le lưỡi trước mặt họ, không bị phạm mảy lông. Có lẽ ông đã lên tới trạng thái mê mụ tương truyền vẫn sinh ra từ quyền lực, đế tin rằng mình là yếu nhân không thể thiếu và có thể làm mọi thứ, tất cả mọi điều mình muốn, bất kỳ thứ gì. Có hai lần, tin không có ai nhìn thấy, ông nháy mắt với tôi.
Thật quá trẻ con, cái màn trình diễn này, và tội nghiệp nữa; nhưng tôi hiểu được.
Khi thấy đã đủ ông lại kéo tôi đi, ra một ghế xô pha bồng bềnh in hoa kiểu ngày xưa thường thấy ở sảnh khách sạn; ở sảnh này, chính thế, mâu trang trí này tôi van nhớ, nền lam đậm với hoa màu hồng lôi art nouveau.
Tôi nghĩ chân cô chắc mỏi,
ông nói,
vì đi giày đó.
Cái đó thì đúng, và tôi thấy biết on. Ồng đặt tôi ngồi, và tự mình ngồi cạnh. Ông vòng tay ôm lấy vai tôi. Lớp vải cọ vào da tôi ran rát, gần đây nó mất thói quen đụng chạm rồi.

Sao?
ông nói.
Cô thấy câu lạc bộ nhỏ đây thê nào?

Tôi nhìn quanh lần nữa. Số đàn ông này không đông chủng, như tôi tưởng ban đầu. Phía đài nước có một nhóm người Nhật, vét cắt vải xám hơi nhạt, và góc đằng xa trăng nháng lên: người A rập, áo choàng tắm dài, mũ trùm đầu, dải băng trán kẻ sọc.

Câu lạc bộ ấy ư?
tôi nói.

Ờ, chúng tôi gọi vậy, giữa nội bộ với nhau. ‘Tới câu lạc bộ’.


Tôi cứ nghĩ cái nàv là tuyệt đối cấm,
tôi nói.

Chà, trên lý thuyết thì đúng,
ông nói.
Nhưng ai cũng là ngưòi, phải không.

Tôi đợi ông đi sâu hơn vào đề tài này, nhưng không thấy, vậy nên tôi nói,
Nghĩa là sao?


Nghĩa là không thể qua mặt Tự nhiên,
ông nói.
Tự nhiên đòi hỏi phải đa dạng, với đàn ông. Điều đó hợp lỷ thôi, nó thuộc về chiến lược duy trì nòi giống. Đó là sắp đặt của Tự nhiên.
Tôi không nói gì, nên ông tiếp.
Bằng bản năng đàn bà biết vậy. Sao họ cần phải mua nhiều áo quần khác nhau đến thế, ngày xưa? Để lừa người đàn ông nghĩ rằng đây là nhiều đàn bà khác nhau. Mỗi ngày một người mới.

Ông nói như thể tin chắc, nhưng cũng có rất nhiều điều khác ông nói theo kiểu ẩy. Có thể ông tin, có thể không, hoặc có thể cả hai, cùng lúc. Không thể đoán nổi ông tin gì.

Và giờ chúng tôi không còn áo quần khác nhau,
tôi nói,
thì các ông có đàn bà khác nhau, thật đon giản.
Khá mai mỉa, nhưng ông không thừa nhận.

Nó giải quyết được rất nhiều thứ,
ông nói, không hề máy mắt.
Tôi không đáp lời. Tôi đang dần chán ngấy ông. Tôi những muốn làm mặt lạnh với ông, câm lặng giận dỗi tử giờ đến khi về. Nhưng tôi không làm nổi và biết thế. Dù gì thì gì, đêm nay cũng là đi chơi.
Tôi thực sự muốn là muốn nói chuyện với đám đàn bà, nhưng cơ hội xem ra xấp xỉ zero.

Họ là những ai?
tôi hỏi.

Nơi nàv chỉ dành cho sĩ quan,
ông nói.
Thuộc mọi binh chủng, và những quan chức dân sự cao cấp. Và các phái đoàn thương mại nữa, dĩ nhiên. Như thế thúc đẩy thương mại. Ở đây rất tiện gặp người cần gặp. Không có nơi này sẽ khó làm ăn nổi. Chúng tôi cố gắng cung cấp dịch vụ ít nhất cũng ngang bằng mọi nơi khác. Còn có thể nghe lỏm được nhiều thứ nữa, tin tức đủ loại. Người ta có khi kể cho đàn bà những chuyện không thể kể với người khác.


Không,
tôi nói.
Tôi hỏi đám đàn bà kia.


À,
ông nói.
Xem nào, một số là dân chuyên nghiệp. Các cô gái trong ngành,
ông ta cười,
từ thời trước. Không thể cho họ hòa nhập được; nhưng dù sao, hầu hết cũng ưa nơi này hơn.


Còn lại thì sao?


Còn lại à?
ông nói.
Chà, chúng tôi có một bộ sưu tập kha khá. Đằng kia, mặc áo xanh đó, cô ta là một nhà xã hội học. Ngày xưa. Cô này là luật sư, cô kia doanh nhân, giám đốc điều hành gì đó; hình như một chuỗi của hàng ăn nhanh, hay là khách sạn cũng nên. Tôi được biết trò chuyện với cô ta khá thú vị, nếu chỉ muốn có trò chuyện. Cả họ cũng ưa nơi này hơn.

Hơn gì?
tôi hỏi.

Hơn những lựa chọn khác,
ông nói.
Biêt đâu cả cô nữa cũng ưa hơn, so với bây giờ.
Ông ta có vẻ bẽn lẽn, ông ta đang nhử, muốn nghe ca tụng, và tôi biết chuyện trò nghiêm túc đã đến hồi kết.

Tôi không rõ,
tôi nói, như đang cân nhắc.
Có thể sẽ nhọc đấy.


Cô phải coi chừng lên cân, cái đó đĩ nhiên,
ông nói.
Ở đây rất ngặt. Tăng năm cân, mời cô vào Biệt giam.
Ông đùa chăng? Có vẻ lắm, nhưng tôi không muốn biết.

Giờ thì,
ông nói,
để hòa đồng vào không khí chung, làm một ly nhỏ nhé?


Tôi không được phép,
tôi nói.
Ông biết mà.


Một ly không chết ai,
ông nói.
Mà đằng nào, không uống trông rất bất thường. Làm gì có cấm rượu bia thuốc lá ở đây! Cô thấy đấy, họ cũng được ưu đãi đấy chứ.


Thôi được rồi,
tôi nói. Thâm tâm tôi thích đề nghị đó, tôi đã không uống ngụm nào hàng năm rồi.

Vậy là gì đây?
ông nói.
Ở đây gì cũng có. Hàng nhập khẩu.


Gin pha tonic,
tôi nói.
Nhưng làm ơn nhẹ thôi. Tôi không muốn làm ông mất mặt.


Không có chuyện đó đâu,
ông nói, cười rộng miệng. Ibf6 ta đứng lên, rồi, thật bất ngờ, cầm tay tôi lên hôn, giữa lòng bàn tay. Rồi ông rời đi, ra chỗ quầy rượu. Ông cũng có thể gọi tiếp viên, có vài cô ả đó, đồng loạt váy mini đen với hai quả bông to trên ngực, nhưng trông họ bận rộn khó mà vẫy lại.
Rồi tôi thấy cô. Moira. Cô đang đứng với hai người đàn bà nữa, bên phía đài nước. Tôi phải căng mắt nhìn, làn nữa, để chắc đúng là cô; mắt đảo nhanh từng nhịp, để không ai chú ý.
Cô mặc bộ đồ kỳ quái, bằng xa tanh đcn chắc từng bóng loáng nhưng mặc nhiều đã xơ. Không có dây quai, lồng gọng bên trong đế nâng ngực lên, nhưng không thật vừa với Moira, áo rộng quá, khiến một bên ngực phồng lên còn bên kia lại không. Cô đang lơ đãng giật giật mép áo, cô kéo lên. Có một chỏm bông gắn sau lưng, thấy được khi cô hơi quay mình; trông như một miếng bỉm vệ sinh đã được cho vào máy bắp rang mà nổ. Tôi hiểu ra cái đó coi như là đuôi. Trên đầu cô có hai cái tai, thỏ hay hươu không rõ, một bên đã mất khung hoặc lớp hồ, đang ngật xuống làm đôi. Cô thắt nơ bướm đen trên cố, mang tất lưới dài màu đen và giày cao gót đen. Trước cô ghét cay giày cao gót.
Lối phục trang ấy, vừa cổ lỗ vừa quái dị, gợi lại cho tôi một thứ tửng tồn tại, nhưng không nhớ nổi là gì. Một vở kịch, một nhạc kịch hài? Đám con gái ăn mặc mùa Phục sinh, như những con thỏ. Ở đây nó tượng trưng gì, sao lại cho thỏ trong mắt đàn ông là khêu gợi? Bộ đồ tơi tả này thì hấp dẫn chô nào đây?
Moira đang hút thuốc. Cô rít một hơi, rồi chuyền diếu thuốc cho người bên trái, phủ đầy cườm đỏ với cái đuôi dài nhọn, sừng màu bạc: một cô nàng quỷ sứ. Giờ thì cô khoanh tay lại trước ngực, dưới bầu ngực đeo gọng kềnh càng. Cô trụ trên một chân, rồi đổi chân, chân cô chắc đau; sống lưng hơi sum xuống. Cô đảo mắt quanh phòng không hào hứng cũng không chờ đón. Khung cảnh quen quá rồi.
Tôi mong cô nhìn tới tôi, thấy tôi, nhưng mắt cô trượt qua tôi như mỗi cây cọ, cái ghế trong phòng. Chắc chắn cô phải quay lại, tôi mong dữ thế cơ mà, phải nhìn tôi, trước khi có gã đàn ông nào tới chỗ cô, trước khi cô biến mất. Ngay lúc này người bên phải, cô gái tóc vàng mặc áo ngủ lửng hồng viền lông đã sờn, đã bị cướp đi, đã vào thang máv, đã thăng mất hút. Moira lại đảo đầu, có lẽ kiếm mối. Đứng đó vô thừa nhận hắn cô khó chịu lắm, như giữa buổi vũ hội ở trường, không lọt mắt ai. Lần này ánh mắt vấp qua tôi. Cô thấy tôi. Cô đủ thông minh không phản ứng gì.
Chúng tôi nhìn nhau, mặt vẫn dửng dưng vô cảm. Rồi cô khẽ cử động đầu, lắc nhẹ qua mé phải. Cô lấy lại điếu thuốc từ cô gái áo đỏ, đưa lên miệng, bàn tay ngưng lại giữa không trung một lúc, năm ngón xòe rộng. Rồi cô quay lưng lại tôi.
Tín hiệu ngày xưa. Trong vòng năm phút tôi phải tói phòng vệ sinh nữ, đâu đó bên phải cô. Tôi nhìn quanh: không thể nhận ra ở đâu. Cũng không thể liều đứng dậv đi bừa, không có Chủ soái bên cạnh. Tôi không quen nơi này, không rõ đường đi nước bước, nếu phải khai tên tuổi thì sao.
Một phút, hai phút. Moira hờ hững rời đi, không liếc ngang liếc dọc. Cô chỉ có thể hy vọng tôi hiểu và sẽ đi theo.
Chủ sói trở lại, cầm theo hai ly. Ông cười với tôi, đặt ly xuống bàn nước đen dài cạnh xô pha, ngồi xuống đó.
Vui chứ?
ông hỏi. Ông muốn tôi vui. Suy cho cùng đây là một phần thưởng.
Tôi cười trả.
Đây có toa lét không?
tôi hỏi.

Có chứ,
ông nói. Ông nhấp một ngụm. Ông không gợi ý chỉ đường.

Tôi cần đi.
Đầu tôi đang đếm, không phải phút, mà tùng tích tắc.

Ngay đằng kia,
ông hất đầu.

Nêu có ai chặn tôi lại thì sao?


Cứ trình thẻ ra,
ông nói.
Không sao đâu. Họ sẽ biết cô đi kèm đến.

Tôi đứng dậy, cập kênh đi qua pḥng. Tôi hơi loạng choạng, gần đài phun, suýt thì ngã. Tại đôi gót cao. Không có Chủ soái đỡ tôi mất thăng bằng. Vài người đàn ông đưa mắt nhìn, vẻ kỳ dị nhiều hơn thèm muốn. Tôi cảm thấy mình ngu tệ. Tôi chìa tay trái trước mặt thật lộ liễu, khuỷu tay gập lại, thẻ xoay ra ngoài. Không ai nói gì cả.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.