XII - Cung Jezebel: Chương: 36
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 2116 chữ
- 2020-05-09 03:49:26
Số từ: 2105
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi gõ cửa phòng ông, đợi đáp lại, sửa nét mặt, đi vào. Ông ta đang đứng bên lò sưởi, tay cầm ly rượu đã gần cạn. Ông thường đợi tôi đến rồi mới rót rượu mạnh, dù tôi biết bữa tối họ có uống vang. Mặt ông hơi đỏ. Tôi thử ước tính đã uống bao lăm.
Xin ngả mũ chào!
ông nói.
Cô em nho nhỏ tôi này ra sao?
Cũng phải vài cốc, tôi phỏng đoán nhờ nụ cười rất khéo soạn ra dành cho tôi. Ông ta còn ở chặng phong nhã.
Tôi vẫn khỏe,
tôi nói.
Có sẵn sàng làm chuyến vui thú nho nhỏ hay chăng?
Tôi không hiểu?
tôi hỏi lại. Đằng sau mấy trò vè đó tôi ngửi thấy ông ngượng ngùng, do dự không biết tôi sẽ để ông đi xa tới đâu, theo hướng nào.
Tôi có bất ngờ nho nhỏ cho cô đêm nay,
ông nói. Ông ta cười, nhưng giống như hừ mũi thì hơn. Tôi nhận thấy đêm nay gì cũng nhỏ. Ông ta muốn rút gọn mọi vật, không trừ cả tôi.
Cô sẽ thích cho xem.
Là gì đây?
tôi nói.
Cờ nhảy kiểu Tàu hả?
Tôi cho phép mình nói năng như thế; ông ta có vẻ thích lối hỗn hào này, nhất là khi đã trôi vài cốc. Ông ta ưa thấy tôi buông tuồng.
Còn hay hơn nữa,
ông nói, cố nhử cho tôi phát rồ.
Tôi nóng ruột lắm rồi.
Thế là tốt,
ông ta nói. Ông đi ra bàn, lục lọi trong ngăn kéo. Rồi quay lại với tôi, một tay giấu sau lưng.
Đoán nào,
ông nói.
Động vật, thực vật hay khoáng vật?
tôi hỏi.
Ô, động vật,
ông nói nghiêm trang giả vờ.
Thú vật nữa là khác, tôi hứa đấy.
Ông chìa tay đang giấu ra. Trong tay ông, thoạt nhìn, là một nắm lông chim, hồng hồng tía tía. Tiếp đó ông giũ ra. Một thứ phục trang, nhìn là biết, đồ của đàn bà: hai quả tròn che ngực, đính khắp những vảy kim sa tím. Mỗi vảy là một ngôi sao tí xíu. Lông chim kết xung quanh bắp đùi, quanh ngực. Vậy là tôi cũng đâu đoán sai nhiều về cái đai nịt bụng.
Tôi tự hỏi ông ta lấy đâu ra thứ này. Áo quần kiểu đó chính ra đã phải tiêu hủy hết. Tôi vẫn nhớ đã xem trên ti vi, những đoạn tin quay từ thành phố này rồi thành phố khác. Ở New York đã diễn ra cuộc Tổng vệ sinh Manhattan. Những giàn thiêu mọc lên giữa quảng trường Thời đại, đám đông bu quanh hô hét, đàn bà vung tay lên trời tạ ân mỗi khi cảm thấy máy quay chĩa vào mình, thanh niên mặt mày sáng sủa và lạnh lùng, luôn tay quăng vào đông lửa tửng ôm lụa, ni lông và lông thú giả, xanh cốm, đỏ và tím; xa tanh đen, vải kim tuyén bạc lấp lánh; đồ lót hai mảnh, nịt ngực trong suốt thêu những trái tim xa tanh hồng che núm vú. Và những kẻ sản xuất, nhập khẩu, phân phổi quỳ rạp xuống, ăn năn trước mắt công chúng, đầu đội nón giấy cuộn tròn như lũ trẻ hư, in chữ đỏ
Điếm nhục
.
Nhưng chắc vài món đã thoát khỏi cuộc hỏa thiêu, họ không thể lùng ra hết được. Chắc ông ta vớ được cái này từ cùng một nguồn với đống tạp chí, không quang minh chính đại gì: nó bốc mùi chợ đen. Và cũng không mới, đã có người mặc qua rồi, lớp vải dưới cánh tay nhàu nát hơi ố, do mồ hôi một người đàn bà không quen.
Cỡ thì tôi phải đoán lấy,
ông nói.
Hy vọng là vừa.
Ông nghĩ tôi sẽ mặc cái thứ đó vào ư?
tôi nói. Tôi biết giọng mình rất phải đạo, rất bất bình. Nhưng viễn cảnh cũng quả là quyến rũ. Tôi chưa bao giờ mặc thứ gì chỉ họ hàng xa xôi với cái này, xiết bao hào nhoáng đầy chất kịch, và chắc phải vậy, đây chắc là đồ hóa trang nhà hát, hoặc từ buổi diễn nào đây ở một hộp đêm đã chết từ lâu; trước giờ tôi chỉ chạm vào đồ tắm là thứ gần tương tự, với một bộ áo ngủ chẽn, ren màu kem, một lần được Luke mua cho. Nhưng thứ đồ này tỏa hấp lực mê người, nó chứa cả một niềm lôi cuốn như lũ trẻ con được ăn mặc diện. Mặc nó vào sẽ vênh vang làm sao, bỉ báng các dì biết mấy, tội lỗi làm sao, tự do chửng nào. Tự do, cũng như vạn sự, chỉ là tương đối.
Ờm,
tôi nói, không muốn tỏ ra quá háo hức. Tôi muốn ông ta thấy đang được tôi ban ân huệ. Giờ thì đến lúc nhé, dục vọng sâu kín đây rồi. Liệu ông ta có cây roi ngựa nào, giấu sau cửa kia? Ông ta sẽ lôi ủng ra, hoặc bắt mình hay tôi gập người trên bàn?
Đây là bộ cánh giả trang,
ông nói.
Cô cũng phải bôi mặt nữa; tôi có đồ đây. Không thì cô chẳng đời nào vào được.
Vào đâu?
tôi hỏi.
Đêm nay tôi sẽ đưa cô đi chơi.
Chơi?
Từ ngừ quá lỗi thòi. Hiển nhiên không có nơi nào, không còn nữa, cho một người đàn ông đưa phụ nữ đi - chơi.
Chơi rất xa,
ông nói.
Tôi hiểu tức khắc rằng đề nghị này nguy hiểm, với ông, nhưng trên hết là với tôi, nhưng chấp hết, tôi vẫn muốn đi. Tôi muốn bất cứ thứ gì phá vỡ cảnh đơn điệu hàng ngày, lật nhào trật tự đã được chấp nhận và kính trọng.
Tôi bảo không muốn bị nhìn trong lúc khoác thứ này vào; tôi vẫn còn xấu hổ trước mặt ông, vì thân thể mình. Ông nói sẽ quay lưng lại, và làm đúng thế, và tôi cởi những giày với tất và đống quần áo lót cô tông, và xỏ mớ lông vũ vào người, dưới lồng váy lùng thùng. Rồi tôi cởi bỏ nốt chiếc váy, kéo đôi quai thanh mảnh đính cườm lên vai. Có cả giày nữa, hồng đào, gót cao đến bất thường. Mọi thứ đều không thật vừa; giày hơi to quá, eo hơi chặt quá, nhưng ổn cả.
Xong,
tôi nói, và ông quay lại. Tôi thấv mình lố, tôi muốn soi gương.
Tuyệt trần đời,
ông ta nói.
Giờ thì đến mặt.
Toàn bộ ông chỉ có một thỏi son, đã cũ, chảy nước và bốc mùi nho hóa học, với một ít chì viền mắt và mascara. Bóng mắt không có, phấn hồng cũng không. Trong thoáng chốc tôi nghĩ mình không còn nhớ nổi phải làm gì với chúng và bước đầu thử điều khiển cây chì đã tặng tôi một mí đen như mồ hóng, như vừa mới choảng nhau, nhưng tôi lấy lọ sữa dưỡng da rẻ tiền lau đi và thử lại. Tôi chấm một ít son lên gò má, thoa cho đều. Từ đàu đến cuối, ông cầm một tấm gương lớn khung nạm bạc giữ trước mặt tôi. Tôi nhận ra là của Serena Joy. Hẳn ông đã mượn từ phòng bà ta lại.
Tóc tôi thì chẳng làm được gì.
Hết sảy,
ông nói. Tới lúc này ông đã hứng khỏi lắm rồi; thật chẳng khác đang trang điểm đi dự tiệc.
Ông ra tủ lấy tấm áo choàng, có mũ. Màu lam sáng, màu các Phu nhân. Cả cái này chắc cũng của Serena.
Kéo mũ xuống che mặt,
ông nói.
Nhớ đừng làm nhòe son phấn. Cái này để qua chốt kiểm soát.
Nhưng còn giấy thông hành?
tôi hỏi.
Không phải lo,
ông nói.
Tôi kiếm cho cô đây rồi.
Và thế là chúng tôi lên đường.
Chúng tôi cùng nhau băng qua phố đang đổ tối. Chủ soái nắm bàn tay phải tôi, như hai đứa nhóc mới lớn đi xem phim rạp. Tôi túm chặt chiếc áo màu trời xanh sát quanh mình, như một Phu nhân đoan trang. Giữa kẽ hở vành mũ tôi nhìn thấy gáy Nick. Mũ anh đội thẳng, lưng anh ngồi thẳng, gáy anh xoay thẳng, cả người anh thẳng đơ. Tư thế tỏ vẻ bất bình với tôi, hay là tôi tưởng tượng? Anh có biết dưới tấm áo này tôi mặc gì không, hay chính anh xoay ra nó? Và nếu vậy, liệu anh có vì thế mà giận dữ hay thèm khát hay ganh ghét, hay cảm thấy chút gì? Chúng tôi có cùng một điểm chung: cả hai đều cần phải vô hình, đều chỉ tồn tại trong vòng phận sự. Tôi không biết anh có hiểu không. Khi anh mở cửa xe cho Chủ soái, và nhân thể, cho tôi, tôi cố tìm gặp mắt anh, bắt anh nhìn tôi, nhung anh cư xử như không thấy tôi ở đó. Tại sao? Công việc của anh quá nhẹ mà, chỉ chạy những chuyện lặt vặt, trợ giúp những điều lặt vặt, không đòi nào anh muốn gây họa cho nó làm gì.
Chốt kiểm soát qua dễ dàng, mọi thứ đều suôn sẻ đúng như Chủ soái nói, dù tim tôi thình thịch và máu trong đầu rần rật. Đồ con gà ỉa đùn, Moira ắt sẽ bảo vậy.
Qua chốt thứ hai, Nick nói,
Đây ạ, thưa ngài?
và Chủ soái ừ.
Xe tấp vào lề và Chủ soái bảo,
Giờ tôi phải nhờ cô náu xuống sàn xe.
Xuống sàn xe?
tôi hỏi.
Chúng ta sắp đi qua cổng,
ông nói, cứ như thế là đủ hiểu. Tôi cô hỏi xem đang đi đâu, nhưng ông nói muốn cho tôi bất ngờ.
Các bà vợ không được qua.
Thê nên tôi nằm bẹp gí và xe chạy tiếp, rồi trong vài phút tôi không thấy gì. Tấm áo nóng đến phát ngộp. Đó là áo choàng mùa đông, không phải áo cô tông mùa hè, sực mùi băng phiến. Chắc ông đã mượn nó từ kho, vì biết bà sẽ không nhận thấy. Ông đã cẩn thận dịch chân lại chừa chỗ cho tôi, nhưng trán tôi vẫn tì vào giày ông. Tôi chưa bao giờ thấy giày ông gần đến thế. Đôi giày rắn, không một nếp nhăn, như vỏ bọ cánh cứng: đen, đánh bóng, không xuyên thấu nổi. chúng hình như không dính líu gì đến chân.
Lại qua một chốt nữa. Tôi nghe giọng nói không người, kính cẩn, và cánh cửa điện mở xuổng rồi lên để trình thông hành. Lần này không có giấy của tôi, tờ giấy được coi là của tôi, bởi tôi không còn chính thức tồn tại nữa, lúc này.
Rôi xe lại chạy, lại dừng, rồi đã thấy Chủ soái đỡ tôi đứng dậy.
Chúng ta phải nhanh lên,
ông nói.
Đây là cửa sau. Cô cứ để áo lại cho Nick. Cũng giờ đó, như mọi lần,
ông nói với Nick. Vậy cả chuyện này cũng đã từng xảy ra.
Ông ta giúp tôi bỏ áo choàng; cửa xe để ngỏ. Tôi cảm thấy khí trời trên làn da gần như trần trụi, mới nhận ra mình vừa đổ mồ hôi. Khi quay lại đóng cửa xe tôi thấy Nick nhìn thắng vào tôi qua kính cửa. Giờ anh đã thấy tôi. Kia là vẻ khinh thường, hay hờ hững? Có phải anh chẳng trông chờ gì hon ở tôi?
Chúng tôi đang ở con hẻm sau một tòa nhà, xây gạch đỏ, tương đối hiện đại. Một dãy thùng rác bày bên cửa, thoảng mùi gà rán, đang thiu, chủ soái có chìa, mở cánh cửa trần trụi, màu xám, ngang mặt tường và - tôi nghĩ - làm bằng sắt. Bên trong là hành lang bê tông trần thắp đèn nê ông, một thứ đường hầm đặc dụng.
Ra đây,
Chủ soái nói. Ông vòng qua cổ tay tôi tấm thẻ, màu tím, đeo chun, như thẻ hành lý sân bay.
Nếu có ai hỏi, bảo cô được thuê một đêm,
ông dặn. Ông nắm lấy bắp tay để trần của tôi, đẩy tôi bước lên. Tôi chỉ muôn có một tấm gương, đế xem son môi vào chỗ chưa, mấy cái lông chim liệu có quá lố lăng, quá xộc xệch. Dưới ánh sáng này trông tôi chắc ma quái lắm. Dù giờ đã muộn rồi.
Đồ ngốc, Moira bảo.