Chương 12.1 : Rắn và Mèo
-
Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự
- [email protected]
- 1136 chữ
- 2019-08-22 01:36:35
CHAP NÀY SẼ ĐƯỢC VIẾT THEO NGÔI THỨ NHẤT NHÉ :)
Thanh Hương – Mèo -------
Mèo có 9 mạng.
Thật sao?
Nếu vậy, hiện tại ta – Lan Thanh Hương - đang ở tại mạng thứ 4.
Đúng vậy, ta đã mất đi 3 mạng.Thế nhưng nó cũng chẳng giống trong tưởng tượng.Không phải kiểu chết xong sống lại đâu.
Mạng đầu tiên ta mất đi khi còn ở một nơi….khác.Thần Châu,Trung Hoa,…Đó là nơi ta sinh ra lần đầu tiên.
Một cô gái trẻ đẹp ở 1 thôn làng trong 1 gia đình nghèo có thể làm gì nhỉ?
Là vợ cho 1 tấm chồng tốt,sống 1 cuộc sống hạnh phúc đến cuối đời?
Làm ơn đi, thế thì Nó đã không được sinh ra.
1 tên phú nhị đại để ý đến ta cười.
Mạng thứ 2 là ở 1 nơi gọi là Đấu La đại lục, 1 cuộc sống giản đơn, đơn độc và khuất nhục.
6 tuổi, bị mang đi bán.
28 tuổi, hết giá trị sử dụng , bị quăng ra đường như 1 con chó.
Mạng thứ 3,ngôi làng của ta bị cướp xâm chiếm, đàn ông bị giết, phụ nữ thì hiếp.
Há ?
Kiếp nào cũng khổ đau a?
Tuyệt vọng, oán hận, căm giận.
Kiếp thứ 4 ở nơi gọi là Cổ tạo đại lục.
Ta cũng không mong đợi quá nhiều vào việc 1 bông hoa sen giữa 1 làng quê nghèo sẽ như thế nào.
1 người đàn ông đến gặp ta, giàu sang , phú quý, sang trọng.
Ta tự hỏi đó là ai?Không phải kiểu
Người đó là ai a?
mà là kiểu
Để ta đoán, lại 1 tên phú nhị đại , hay sàn đấu giá?
Sai.
Thanh lâu hào phóng.
Để đổi lấy 1 cuộc sống tốt hơn, họ bán đi đứa con đứt ruột đẻ ra, chăm sóc từng đấy năm.
Tuyệt vọng.Ức hận.Căm ghét.Phẫn hận.
Tuyệt vọng.Ức hận.Căm ghét.Phẫn hận.
Tuyệt vọng.Ức hận.Căm ghét.Phẫn hận.
Tuyệt vọng.Ức hận.Căm ghét.Phẫn hận.
- Nè, để ta giúp ngươi nhé
Đột nhiên 1 giọng nói cất lên bên tai, không không phải, mà là trong tâm trí ta.
- Để ta nhận lấy thân thể ngươi, và ngươi sẽ tự do.Cùng lắm thì, con mèo lại hồi sinh ngươi thôi.
- Ừ.
Điều cuối cùng ta biết trước khi tỉnh dậy là 1 cơn oán hận sâu thẳm xâm chiếm ta.
Bóng đêm bất tận.
Kế đó, tất cả là 1 bãi hoang tàn.
Người chết la liệt.
Kì quái, có vẻ họ giết lẫn nhau.
Ta thấy nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên ta cười,vì ta đã tự do.
Thật không?
Ta cũng không rõ lắm.
Tận hưởng trước đã.
Cười
-----Dương Lâm- Rắn ----
Ta sống và chết đi khi 18 tuổi.
Ta chết đi khi tràn đầy tiếc nuối.
Bóng đêm bất tận, ta tự hỏi mình sẽ đi đâu, thiên đàng hay địa ngục.
- Nè.
Đột nhiên 1 giọng nói cất lên từ khắp nơi, ta nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó.
Kì thật,
khắp nơi
?
- Đừng có nhìn quanh nữa, ta ở trên tay ngươi đây.
Trên tay?
Ta nhìn lên tay và thấy 1 con rắn, trắng tinh khiết, trắng như ánh sáng trắng.
Đôi mắt đỏ rực như máu và tỏa thứ ánh sáng hấp dẫn.
- Ngươi đã chết. – con rắn nói.
- Ta biết. –Ta đáp, như thể 1 sự kiện hiển nhiên.
- So với 1 kẻ mới chết lần đầu thì ngươi bình tĩnh đến ngạc nhiên đấy.
- Ngươi có muốn … tái sinh không?
Con rắn nhìn vào ta, hỏi.
- Có.
- Ngươi kiệm lời nhỉ - con rắn nhìn ta , vẻ khó chịu.
- …..
- Thôi thì, nếu muốn sống, thì hứa với ta, trên danh nghĩa Thần Sáng Tạo tối cao, sẽ thực hiện 1 yêu cầu của ta.
- Ta hứa.- ta bình tĩnh đáp.
- Ngươi còn chưa biết ta yêu cầu gì.
- Ân.
- Nói chuyện với ngươi phát chán, và ngươi bình tĩnh 1 cách đáng sợ, - con rắn cằn nhằn – thôi thì , tái sinh đi.
Điều kế đó ta biết là 1 ánh sáng chói lòa, và ta nhìn thấy người mà ta sẽ gọi là cha và mẹ.
………
11 năm sau, đúng ngày ta đạt tới Chuẩn Thần vị để tốt nghiệp, con rắn xuất hiện lần nữa.
Nó nói :
- Hãy tìm lại Thần thể của ta, nói cách khác, thi thể của ta.
-----------Rắn – Thần ----------
Ngươi sinh ra từ bao giờ?
Không rõ.
Ngươi bao nhiêu tuổi?
Không biết.
Ngươi …. Là ai?
Không biết.
Tại sao ngươi được họ thờ cúng?
À,câu này ta biết.Vì ta ban cho chúng sức mạnh.
Ta ban cho chúng niềm vui.
Hạnh phúc.
Hạnh phúc?
Chắc thế.
Họ là ai?
Không biết,không quan tâm.
Tại sao ngươi chết?
Không phải chết.
Ta bị đày.
Tôn giáo thờ phụng ta từ hàng tỉ năm bị hủy diệt.
Chà,dù gì ta cũng không muốn làm thần.
Tại sao ngươi không muốn làm thần?
Không thích thôi.Sao hôm nay ngươi nói nhiều thế?
Dù gì đây cũng là lần đầu ta gặp thần mà.
Sai, lần thứ 3.
Sao cũng được.
…..
Ngươi muốn tìm lại thi thể của ngươi, không thần thể?
Đúng.
Vậy, ngươi muốn quay trở lai làm thần?
Không,cảm ơn.Ta sẽ không làm cho cái tôn giáo đó phục sinh đâu.
Tại sao?Ngươi đã sinh ra nó mà?
Ngươi nghĩ ta sinh ra nó? Sai, là nó sinh ra ta.Ta được nó sinh ra và ta nuôi nó lớn.Thế thôi.
Ta không hiểu,tại sao…
Ngươi sẽ hiểu, thứ mà thằng nhóc Vương gì đó giảng cho ngươi, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi.Lớn lên và ngươi sẽ hiểu.
Ngươi là thần, nhưng không muốn thành thần?
Đúng.
Vậy ngươi có thể từ bỏ, cho đi danh hiệu Thần?
Đúng.
Vậy…ta có thể thành Thần?
……………
…………
……………………………………
--Mèo – Sư tử -
Ta là Oán Sư.
Hắn là Tiểu Miêu.
Thực ra thì hắn cũng chẳng thèm tự đặt tên cho mình, lấy luôn cái tên Mèo.
Chúng ta cũng không phải Thần hồn của cô ta, ây mặc dù đúng là Thần hồn của cô ta là 1 con mèo.
Mèo có 9 mạng.
Với cô ta mỗi mạng là 1 kiếp.
Hắn,tiểu miêu xuất hiện từ kiếp sống thứ 2.
Thế nhưng hắn lại sinh ra đầu tiên.
Ta bắt đầu được sinh ra từ kiếp thứ nhất, nhưng mãi đến đầu kiếp thứ 4 mới được sinh ra.
Chúng ta được sinh ra như thế nào ư?
Ta không biết.
Cô chủ, ta gọi cô ta như thế, luôn tự phong bế, tự ngăn trở, tự xa cách cảm xúc của chính mình.
Chúng ta được sinh ra.
Ta đã làm gì khi ở thanh lâu ư?
À, đơn giản thôi, ta được tạo thành từ oán hận, căm ghết, phân nộ…
Nên, ta khiến cho những cảm xúc đó bùng nổ trong chúng.
Và để chúng tự giết lẫn nhau.
Chúng ta muốn gì ư?
Đơn giản thôi.
Chúng ta muốn cô chủ ta được hạnh phúc.
Con Mèo hút đi hạnh phúc của những kẻ khác.
Những kẻ khiến cô chủ phiề lòng.
Và ta thì đốt những gì cô chủ căm ghét.
…………….
………………..
Ta độc ác ư? Cười
Không , ta không độc ác, cô chủ cũng không, con mèo cũng không.
Ngươi vẫn chưa thấy con Hổ đâu
…………
…………………..
………………………………………