Chương 346: Nắm giữ


Cô nắm chặt điện thoại di động, ngón tay vẫn luôn do dự trên nút gọi, nhưng cuối cùng cô vẫn nén xuống.

Là một cô gái cung Bọ Cạp,8 Tô Miên ý thức được bản thân có thể đẩy cuộc chiến tranh lạnh này lên đến đỉnh điểm.
Nói thật, suốt ba ngày qua, tình cảm trong lòng Tô Miên vô cùng phức tạp.
Trong mố6i quan hệ nam nữ, khi hai bên không liên lạc với nhau sẽ nảy sinh những suy nghĩ lung tung, khiến cho vấn đề vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ cũn5g sẽ biến thành chuyện lớn.
Nhân lúc còn ý thức, anh dừng xe, xuống xe rồi giống như người gỗ đi tới nơi anh nhớ nhung suốt mấy ngày qua.
Bởi vì tức giận cho nên ngay cả cơm chiều Tô Miên cũng không ăn, tắt đèn từ sớm lên giường nằm nghỉ ngơi.

Không mở được?
Cố Quân Nghiên khó hiểu, ẩn vân tay lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thật ra, ngay ngày đầu tiên hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, Tô Miên đã xóa dấu vân tay của Cố Quân Nghiên trên ổ khóa.
Ngay khi nhìn thấy Cố Quân Nghiên, bao nhiêu dằn vặt cô ôm suốt ba ngày qua như đều hóa thành bong bóng.
Cả người anh nồng nặc mùi rượu, ngốc nghếch đến không chịu nổi, căn bản không còn chút hơi thở của lão tổng bá đạo trước đây nữa.
Hừ! Tuy rằng khi nhìn thấy anh cô đã hết giận nhưng người phụ nữ như Tô Miên sẽ không dễ dàng dỗ dành một chút là xong.
Vào lúc này nói gì cô cũng cần phải làm bộ làm tịch ngang ngược một chút, anh dám chơi trò biến mất nhiều ngày ngay ngày đăng ký kết hôn với cô, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh được.
Vừa nghe được tiếng của anh, Cục Bông đã lập tức chạy tới nói với cô.
Cốc cốc cốc...

Miên Miên, anh kể tới kìa.
Cục Bông và Đậu Nành tại thính có thể nghe được tiếng của Cố Quân Nghiên.
Tô Miên có thể nghe không rõ nhưng hai bé cưng này lại nghe cực kỳ rõ ràng.
Cuối cùng Tô Miên thở dài ném điện thoại di3 động sang một bên, cô lựa chọn làm lơ dựa vào trên sofa giả chết.
Cô cho rằng trong trận chiến tranh lạnh này bản thân vẫn còn c9ó thể kiên trì thêm một thời gian nữa!
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Sau lại vì giận dỗi mà quên luôn chuyện vân tay đó.
Tô Miên không nhìn thấy ai thì trong lòng cũng hoảng hốt.
Tiểu khu này cũng coi như khu vực trị an không tồi của thành phố S, mà bây giờ cũng không phải rạng sáng, cùng lắm chỉ mới chín giờ tối.
Ba ngày qua anh kìm nén nỗi nhớ nhung của bản thân đến phát điên rồi, vậy mà cô nhóc kia nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, sống vô cùng tốt.
Bây giờ anh muốn cúi đầu nhận thua lại sợ bản thân đã ở trên cao không thể bước xuống được, bởi người phụ nữ Tô Miên kia không cho anh một bậc thang.
Tô Miên khó chịu, Cố Quân Nghiên cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Anh vốn đã cai thuốc, vậy mà trong mấy ngày nay ngày nào anh cũng lái xe đến đỗ xa xa tiểu khu, nhìn chằm chằm chung cư của Tô Miên, nhìn chung cư sáng đèn rồi lại tắt đèn, trong tay cũng hết điếu thuốc này đến điều khác.

Miên Miên, mở cửa.
Giọng của Cố Quân Nghiên không lớn lại tràn ngập ấm ức.
Người đàn ông cao lớn vẫn luôn ngồi ở trên sàn nhà giơ tay tiếp tục gõ cửa.
Anh không biết mình đã tốn bao nhiêu ý chí mới có thể kìm nén nỗi nhớ nhung của mình, mới có thể khiến mình không đi tìm cô.
Trong lòng anh đã tự đấu tranh đến mấy nghìn lần, thậm chí ngay cả nicotin trong thuốc lá cũng vẫn không thể đè nén được nỗi nhớ nhung mãnh liệt trong anh.
Cố Quân Nghiên thì lại quá cố chấp.
Anh mang dáng vẻ say rượu ngồi ở cửa, gõ cửa liên tục, lại theo bản năng không dám gõ quá mạnh, đầu óc thì say đến mơ màng, thân thể không khống chế được.
Tiếng đập cửa bên ngoài kéo dài liên tục rất lâu, còn mơ hồ nghe được giọng nói của Cố Quân Nghiên.
Cuối cùng cô đành phải mang theo nghi ngờ lặng lẽ mở cửa.
Cô nhóc kia cáu kỉnh thì anh cưng chiều rồi dỗ ngọt là được.
Anh hà tất phải nhất quyết muốn tìm cảm giác tồn tại, muốn biết sức nặng của bản thân trong cô làm gì? Mình được mấy cân mấy lượng trong lòng anh chẳng lẽ không rõ sao? Cuối cùng vẫn là anh tự hành hạ chính mình.
Bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt cho nên ban đầu Tô Miên cũng không nghe được tiếng đập cửa.
Cô vẫn cứ ở trong phòng ngủ chửi mắng Cố Quân Nghiên.
Sự chán nản và nhớ nhung phát ra từ trong lòng kia đã vượt qua cả dự tính của Tô Miên.
Cô thậm chí còn không ngờ rằng mình sẽ như vậy, đầu óc chỉ nghĩ về Cố Quân Nghiên, vì thế mà lại càng thêm buồn rầu hơn.

Miên Miên.
Cố Quân Nghiên mở khóa vân tay không được, anh lại uống say chỉ đành dựa vào cửa lớn ngồi xuống, trong miệng liên tiếp gọi tên người mình nhớ thương.

...
Tô Miên đi nắm từ sớm nhưng không làm sao ngủ được, đầu óc cô chỉ nghĩ đến Cố Quân Nghiên, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng tỉnh táo.

Miên Miên, em đừng tức giận nữa, mở cửa cho anh có được không?
Cố Quân Nghiên vừa gõ cửa vừa thì thầm.
Khi Tô Miên mở cửa ra, thân thể người đàn ông lập tức lảo đảo rồi ngã xuống bên chân cô.
Nghĩ đến đây, ngực Cố Quân Nghiên hơi khó chịu, anh cong môi cười tự giễu.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh đèn bên kia, hít sâu lấy ra một chai có tên Nước mắt tình nhân từ bên cạnh, sau đó ngửa đầu nhắm mắt uống một ngụm.
Lúc này anh ngồi dưới đất ngửa đầu lên, giọng nói hết sức đáng thương, ánh mắt tủi thân vô cùng, thoạt nhìn giống như con chó lớn bị người ta vứt bỏ vậy.

...
Một bụng bực dọc trong lòng Tô Miên bỗng dưng biến mất không còn dấu tích ngay từ lúc nhìn thấy anh như vậy.
Hiện giờ dù cô có muốn tức giận cũng không tức giận nổi.

Anh tới đây làm gì!
Tô Miên nhìn xuống từ trên cao chất vấn anh, giọng điệu cũng mang chút hung dữ.
Sau khi Cố Quân Nghiên ngã xuống, anh lại chống hai tay lên sàn nhà, ngồi dậy ngửa đầu:
Miên Miên...
Cố Quân Nghiên vừa nhìn thấy Tô Miên lập tức nở một nụ cười ngây ngô với cô.
Tô Miên vừa mở cửa đã thấy dáng vẻ của Cố Quân Nghiên, anh mặc quần tây và áo sơ mi trắng nhưng áo sơ mi vốn được sơ vin đã tuột ra ngoài, cúc áo cũng bị bung ra vài cái lộ ra một mảng ngực nhỏ.
Bên ngoài tiếng đập cửa vẫn đang vang lên không ngừng, Tô Miên đi đến trước cánh cửa rồi nhòm qua mắt mèo xem bên ngoài ra sao nhưng lại không hề nhìn thấy ai cả.
Nhưng Cục Bông đã nói Cố Quân Nghiên tới, vậy nhất định là anh không thể sai được, chỉ là không biết người đàn ông này đang giả thần giả quỷ gì chứ?
Cố Quân Nghiên lảo đảo đi tới cửa, muốn mở khóa bằng vân tay nhưng lại phát hiện khóa vân tay không mở được.
Anh đã uống rượu, tửu lượng của bản thân lại không tốt cho nên lúc này cảm thấy hết sức phiền não lại vô cùng đau đớn.
Giờ phút này anh vô cùng chán nản về bản thân mình.
Tự hỏi vốn đang êm đẹp sao lại cứ phải giày vò nhau.
Anh muốn nhìn thấy người phụ nữ Tô Miên kia đến sắp phát điên rồi.

Đệch!!!
Ở trong xe, Cố Quân Nghiên bực bội đánh xuống tay lái.
Nhưng ý thức của anh vẫn còn chút tỉnh táo, anh sợ gõ quá mạnh ngược lại sẽ khiến Tô Miên nổi giận thêm.

Cốc cốc cốc...
Trong lúc mơ hồ Tô Miên nghe được tiếng đập cửa, lúc này cô mới có chút nghi ngờ bò dậy.
Không có bậc thang vậy thì anh sẽ tự tìm bậc thang cho mình, không có điều kiện thì tự mình tạo ra điều kiện.
Cố Quân Nghiên uống rượu xong lại liếc mắt nhìn ánh đèn đã sớm tắt bên kia, anh nhanh chóng lái xe tới gần.

Miên Miên...
Cố Quân Nghiên tiếp tục ngước nhìn cô, ánh mắt anh không sâu lắng giống như khi còn tỉnh táo mà lúc này nó lại hơi sáng rực, vừa mông lung lại đáng yêu.
Trái tim Tô Miên ngay lập tức bị dáng vẻ này của Cố Quân Nghiên làm cho vỡ vụn, cô lại nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất kia.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.