Chương 347: Chột dạ



Cố Quân Nghiên, có phải anh uống say hay không?

Ừm ừm.
Cố Quân Nghiên gật đầu với Tô Miên.

Rất tốt, quả nhiên uống say.

Người 8đàn ông này quả nhiên rất biết làm sao khiến cô hết cách với anh! Tô Miên đau đầu khom lưng ngồi xổm xuống:
Đứng lên, vào phòng trước đã.
Hành 3lang đường đi của tiểu khu này chỗ nào cũng có camera theo dõi, anh cứ ngốc nghếch náo loạn ở đây cả nửa ngày, lỡ phòng giám sát an ninh có người9 đang xem, chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho người ta hay sao.
Thật ra đã tỉnh táo rồi nhưng Cố Quân Nghiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Anh vốn muốn mượn rượu giả điên để có thể tới gần cô, giờ đã có bậc thang bước xuống, anh nhất định sẽ không dễ dàng đá văng nó đi:
Anh khát nước.
.

Vậy để em đi lấy cho anh một chai bia giải khát.
Tô Miên đứng lên từ trên mặt đất, duỗi tay ra xoa chỗ đau mỏi sau lưng vì ngủ dựa vào tủ giày, lúc này cảm giác eo mỏi lưng đau nhưng nói rất nhẹ nhàng như nhất định phải đi rót nước cho Cố Quân Nghiên, lời nói khó hiểu khiến cho người nghe cảm nhận được vài phần buồn bực, giận dỗi.
Tô Miên dựa vào tủ giày nên ngủ cũng không quá sâu, cho nên dù Cố Quân Nghiên rất cẩn thận, cô vẫn bị thức giấc.

Miên Miên.
Cố Quân Nghiên để thấp giọng gọi tên cô.

Ừm.
Tô Miên đáp lời, ánh mắt mông lung nhìn Cố Quân Nghiên:
Tỉnh rồi?

Không.
Cố Quân Nghiên lập tức lắc đầu.

Thật không biết anh muốn gì nữa!
Tô Miên thở dài, duỗi tay nắm lấy bàn tay anh.
Cố Quân Nghiên nắm được tay Tô Miên, lúc này anh mới vừa lòng cười một tiếng.

Anh anh anh đẹp trai lưu manh...
Cục Bông thấy cảnh này, nhe răng trợn mắt vô cùng khó chịu.

Miên Miên, anh không muốn uống bia.
Cố Quân Nghiên tới gần Tô Miên, cũng không quan tâm hình tượng của mình lúc này ra sao, anh giơ tay muốn ôm lấy vòng eo cô.

Uống chút bia mới giải khát được.
Bước chân cô không hề dừng lại, trong giọng điệu mang đầy yếu tố sát thương với anh.
Hừ! Đừng tưởng rằng anh giả bộ đáng thương làm nũng thì có thể lấp liếm cho qua chuyện ba ngày vừa rồi, cô cũng không dễ lừa gạt như vậy.
Tô Miên cầm ly nước đã pha chút nước lạnh và nước ấm, xoay người đưa cho Cố Quân Nghiên.
Anh vừa nhận cái ly đã một hơi uống sạch cả ly nước lớn.
Uống nước xong, anh lại nhìn Tô Miên nở nụ cười ngây ngô, biểu cảm lấy lòng đến cực điểm, hiển nhiên là đang chột dạ.
Sàn nhà rất sạch sẽ, phía sau lại là tủ giày cho nên cô dứt khoát dựa vào tủ giày, ngắm nhìn anh.
Sau một hồi, Tô Miên khom lưng nâng Cố Quân Nghiên lên tựa vào hai chân mình từ sàn nhà, cố hết sức không để anh không đến mức tiếp xúc với sàn nhà quá nhiều.
Vì sao lại không trở về phòng ngủ, cô cũng không hiểu rõ, cứ lẳng lặng ngắm anh như vậy cũng khá tốt.
Mặt khác còn là bởi vì, Cố Quân Nghiên dáng cao chân dài, cô lại nhỏ bé như vậy căn bản không thể nâng anh dậy nổi, vậy nên chỉ có thể ngồi trên sàn nhà cùng anh mà thôi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, lại thêm cả mùi rượu trên người Cố Quân Nghiên, Tô Miên đang dựa vào tủ giày cũng bắt đầu nhíu mắt lại.
Dẫu sao cũng đã ba ngày cô chưa được ngủ ngon giấc.

Miên Miên, nhớ em, ôm một cái.
Tô Miên vừa ngồi xổm xuống, Cố Quân Ngh6iên lập tức buông cánh tay ôm đùi cô ra, sau đó ôm lấy cả người cô.
Tô Miên lẳng lặng bị người đàn ông ôm vào lòng, giơ tay sờ sờ đầu anh5:
Ngoan, vào nhà có được không?
Cô biết mình nhất định phải nhẫn nại dỗ dành, bởi Cố Quân Nghiên anh một khi đã uống say rất biết cách làm loạn.

Được.
Cố Quân Nghiên nghe lời đồng ý ngay.
Nói giỡn, uống hết cả một chai rượu trắng nhỏ thì làm sao có thể không khát nước chứ.
Cổ họng anh cũng sắp bốc khói đến nơi rồi nhưng so với khát nước, anh lại không nỡ buông vòng eo của cô ra hơn,
Buông ra, em đi rót nước cho anh.
Giọng nói của Tô Miên mang theo ý trấn an.
Cố Quân Nghiên lập tức nghe lời nới lỏng vòng tay.
Tô Miên gian nan đỡ Cố Quân Nghiên đứng lên, anh mang một thân vừa ủ rũ vừa nồng nặc mùi rượu đi về phía phòng ngủ.
Nhưng đi được hai bước anh đã ngã nhào xuống sàn nhà.
Tô Miên thở dài một tiếng đóng cửa lại, nhìn người đàn ông đang say khướt kia cô đau đầu không thôi.

Miên Miên, ôm một cái.
Cố Quân Nghiên nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có hình tượng gì.
Bởi vì uống rượu mà hốc mắt anh đỏ lên, nói chuyện cũng thở nặng hơn, lại cộng thêm cả người đầy mùi rượu, giọng nói trầm thấp ngày thường giờ cũng hơi khàn khàn.
Giờ anh đang vươn tay về phía Tô Miên tựa như muốn bắt lấy cô, như rất sợ cô chạy mất vậy.
Nhớ nhung suốt ba ngày, tự hành hạ bản thân suốt ba ngày, giờ mới được ôm người vào lòng, anh làm sao nỡ buông tay được.

Không khát nước nữa sao?
Tô Miên tức giận hừ hừ.
Cố Quân Nghiên liếm môi không nói chuyện.
Nó muốn lao về phía trước, đẩy Cố Quân Nghiên ra.

Người ta là vợ chồng, đừng đến đó làm kỳ đà cản mũi.
Đậu Nành lại không hề không hiểu chuyện giống như Cục Bông.
Nó vừa ngăn cản Cục Bông vừa lôi Cục Bông về ổ chó nghỉ ngơi, vô cùng bình tĩnh để lại cho Tô Miên và Cố Quân Nghiên cơ hội ở chung một chỗ.
Bởi vì say rượu, Cố Quân Nghiên dựa lên trên đùi Tô Miên ngủ cũng không sâu giấc.
Sau đó lại bởi vì khát nước mà tỉnh táo hơn phân nửa, nhìn thấy Tô Miên đang dựa vào tủ giầy ngủ còn mình thì nằm trên đùi cô, cả trái tim anh như được mật ngọt lấp đầy, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.
Cố Quân Nghiên ngắm nhìn cô thật lâu, bàn tay nâng lên giữa không trung muốn chạm vào khuôn mặt đang ngủ của Tô Miên nhưng gần đến nơi thì dừng lại, ngay sau đó lại thật cẩn thận đứng lên.
Dẫu sao chúng nó ở đây cũng không thể giúp đỡ được gì.
Tô Miên không chú ý đến màn đối thoại của hai thú cưng kia.
Cô chỉ tập trung ánh mắt vào cánh tay đang bị Cố Quân Nghiên bắt lấy, cắn răng muốn tránh thoát nhưng lại phát hiện không thoát nổi, cuối cùng cô chỉ có thể ngồi trên sàn nhà cùng anh.
Nghe anh than thở, cô vốn dĩ cũng không thể giận nổi, cuối cùng cô chỉ biết thở dài chuẩn bị tới chỗ máy lọc nước, lại phát hiện người đàn ông phía sau vẫn ôm cô như cũ.

Anh buông em ra trước đi.


Không buông.
Anh nào dám buông ra, đầu nỡ buông ra.

...
Cố Quân Nghiên vô cùng đau lòng, anh chôn đầu bên gáy Tô Miên:
Anh sai rồi.
Giọng nói vừa bất lực vừa đáng thương.
Nếu sớm biết rằng cãi nhau chỉ tự hành hạ mình, anh tuyệt đối sẽ không gây sự.
Tô Miên bị ôm chặt rồi nghe anh thổ lộ, trong nháy mắt lỗ tai lập tức đỏ lên.

Nói chuyện một chút đi! Ba ngày qua anh bay lên trời hay chui xuống đất?
Tô Miên khoanh tay trước ngực, nhìn người đàn ông đang ôm cái ly nhưng không hề có ý định một điều nhịn chín điều lành.

Cô khoanh tay trước ngực, nhìn thằng anh mở miệng hỏi.

Cố Quân Nghiên sắc mặt hơi thảm, xấu hổ nhìn Tô Miên:
Công ty anh có việc bận.



Lấy cớ không tệ.
Tô Miên gật đầu khen ngợi, không hề bất ngờ với câu trả lời của Cố Quân Nghiên.

Sau đó cô xoay người đi thẳng đến phòng ngủ bên cạnh, hiển nhiên không hề vừa lòng với câu trả lời vừa rồi của anh.

Nhưng cô cũng biết rõ mình sẽ không nghe được câu trả lời nào hài lòng hơn.


Miên Miên, em nghe anh nói.
Cố Quân Nghiên tiện tay đặt ly nước sang bên cạnh, bước nhanh đến muốn giữ Tô Miên lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.