Chương 348: Nữ vương
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1491 chữ
- 2022-02-06 12:39:08
Miên Miên, em đừng tức giận, anh sai rồi!
Vợ à, ba ngày qua không được ôm em, anh thật sự không ngủ nổi.
Bảo bối à, em đừng im lặng như vậy m8à!
.
Miên Miên đại nhân, Miên Miên nữ vương, Miên Miên bảo bối, Miên Miên Miên Miên Miên...
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng vật thể gì đó rơi xuống vang lên ngoài ban công, cô nhíu mày mơ màng bò dậy, lập tức nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sát đất không được đóng kín có bóng người.
Cửa số được mở ra, trong ánh sáng đèn đường bên ngoài, cô nhìn thấy bóng dáng của Cố Quân Nghiên đang đứng ngược sáng ở đó.
Cố Quân Nghiên vắt hết óc, hao hết tâm tư ở bên ngoài xin tha, miệng lưỡi trơn tru vô cùng.
Nhưng Tô Miên vẫn cố tình thờ ơ, cuối cùng anh không nhịn được xoay người đi ra ban công ở phòng khách.
Nhưng người ngoài nhìn vào vẫn mang cảm giác kích thích như quay phim bom tấn như cũ.
Trong phòng ngủ, Tô Miên đã bắt đầu mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ.
Theo bản năng Tô Miên lập tức bước xuống giường chân trần chạy về phía anh, sau đó tái mặt nhìn ra ban công phòng ngủ và phòng khách.
Cố Quân Nghiên! Anh điên rồi!!!
Tô Miên gấp đến độ có chút phẫn nộ.
Ban công phòng khách ngay cạnh ban công phòng ngủ của Tô Miên, hai bên cách nhau cũng không xa, đại khái cũng rộng khoảng một mét.
Tuy không quá rộng nhưng bởi vì ở tầng lầu không hề thấp, Tô Miên lại sợ độ cao cho nên nếu không có việc gì cô gần như không đi ra ban công làm gì.
Thật ta suốt mấy ngày hai người chiến tranh lạnh, Tô Miên vốn không thể nghỉ ngơi tốt được.
Đã quen một mình rồi bỗng nhiên không còn cô đơn nữa, sau đó lại phải tập quen sống một mình, nhìn thì có vẻ như không có gì khác nhưng thói quen lại đã thay đổi, loại cảm giác thay đổi mà không thể cảm nhận được này thật sự rất đáng sợ.
Cho dù anh phải dùng cả đời để giúp cô nhận ra lòng
mình cũng không sao cả!
Em đừng khóc!
Cố Quân Nghiên vừa nhìn thấy hốc mắt Tô Miên đỏ lên đã lập tức chân tay luống cuống trấn an, rất sợ cô thật sự sẽ òa khóc.
Cuối cùng Tô Miên cũng không bật khóc, chỉ là ánh mắt nhìn anh có chút u oán:
Ngày đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn đã chiến tranh lạnh với em rồi chơi trò mất tích.
Tô Miên bàng hoàng đến mức ba hồn mất hai.
Cô quên cả hít thở, nhanh chóng xoay người mở đèn nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Cố Quân Nghiên.
Cố Quân Nghiên gấp đến độ chỉ thiếu quỳ xuống trước mặt cô, Anh đang thật sự muốn quỳ, bởi đầu gối cũng đã mềm nhũn rồi.
Chỉ cần nghĩ đến Tô Miên muốn kéo mình đến cục Dân Chính, anh lại hận không thể trở lại ba ngày trước tát chết mình, có phải não bị úng nước hay không chứ? Người cũng đã cưới về rồi, chẳng lẽ anh còn không có chút kiên nhẫn nhỏ này hay sao.
Nói thật người bình thường tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ở những nơi như thế này, nhưng Cố Quân Nghiên đã rơi vào đường cùng, cho nên anh đành phải lựa chọn nhảy qua ban công để đi vào phòng ngủ.
May mắn Cố Quân Nghiên đã từng trải qua huấn luyện trong quân đội, mấy năm nay sau khi xuất ngũ anh cũng không có lợi là rèn luyện cho nên với độ rộng nhỏ nhoi của hai ban công này, anh vốn không để vào mặt.
Nhưng việc anh nhảy qua ban công là chuyện mà cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Đừng tức giận nữa.
Cố Quân Nghiên giơ tay nắm lấy tay cô, lại theo bản năng dỗ dành cổ.
Đó chính là một người đàn ông dù có bao nhiêu tuổi đi nữa thì anh ta mãi mãi cũng không thể trưởng thành thật sự.
Cố Quân Nghiên tiếp tục nhận sai:
Có phải dọa em rồi hay không?
Cố Quân Nghiên, anh đừng có mà cợt nhả.
Tô Miên nghiến răng trừng mắt, sau đó lại đẩy anh một cái.
Có phải anh muốn hù chết em để cưới vợ khác đúng không hả?
Tuy rằng không biết bản thân mình hư hỏng chỗ nào nhưng giờ công chúa nhỏ đã bị dọa tới sắp khóc thì bất kể đúng sai đều là lỗi của anh.
Đặc biệt đối với người sợ độ cao như cô mà nói, đây chính là ác mộng.
Người đàn ông Cố Quân Nghiên này nhìn qua cũng trưởng thành chững chạc, nhưng Tô Miên đã xem nhẹ một tính cách nhỏ của anh.
Em để ý đến anh một chút đi mà!
Cố Quân Nghiên đứng một bên cửa dành hết lời lấy lòng người ở bên trong, thay đổi các loại xưng hô, sến sẩm đến anh cũng thấy không giống mì9nh.
Tô Miên nằm ở trên giường nghe thấy những cách xưng hô buồn nôn kia thì khóe miệng hơi cong lên, trong lòng cũng rất vui vẻ nhưng lại6 vẫn kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, không tức giận không có nghĩa cô sẽ mở cửa cho anh.
Tô Miên lại hất tay Cố Quân Nghiên ra, tức giận trừng anh:
Anh không muốn sống nữa đúng không?
Thật sự bị anh làm cho tức đến điên luôn rồi.
Đây là tầng chín đó, nhảy qua ban công không may một cái sẽ mất mạng như chơi.
Đương nhiên đây cũng là bản lĩnh của phụ nữ.
Anh nhận sai nhưng cô ấy lại không nghe vào, vậy nhất định cô ấy chỉ đang muốn trút giận mà thôi.
Tô Miên hơi hồi phục lại sau một hồi kinh hồn bạt vía.
Cô nhìn Cố Quân Nghiên, muốn tức giận nhưng lại giận không nổi, khẽ cắn môi, đỏ hốc mắt, cất giọng khá oán trách:
Cố Quân Nghiên, sao anh lại hư hỏng như vậy chứ.
Nếu anh muốn ly hôn cứ việc nói thẳng, không cần phải phí sức như vậy?
Anh không hề nghĩ như vậy mà.
Cố Quân Nghiên nói vô cùng thành khẩn:
Anh sai rồi, thật sự sai rồi.
Anh không dám nữa.
Nhốt Cố Quân Nghiên ở ngoài cửa chỉ là trừng phạt nhỏ.
Trong ba ngày lạnh nhạt vừa qua, cô đã nhận ra một số tình cảm của bản thân đối với anh.
Cố Quân Nghiên lại ôm lấy vòng eo của Tô Miên.
Anh bế cô lên, sau đó bước nhanh đi đến mép giường rồi thả cô xuống:
Thật xin lỗi, anh sai rồi.
Tô Miên ngồi xuống, Cố Quân Nghiên cũng ngồi xổm bên mép giường, tay anh vẫn đang ôm vòng eo nhỏ của cô, ánh mắt chân thành nhìn cô, thoạt nhìn giống như một con chó lớn vừa thành thật lại vô tội ngồi xổm cầu xin tha thứ.
Vậy thì anh có thể nhảy qua ban công à? Anh có biết đây là tầng chín hay không? Là tầng chín đó.
Nếu lỡ anh sẩy chân ngã xuống thì sao?
Tô Miên đau đầu trừng anh, thật sự không thể hiểu được người đàn ông này suy nghĩ gì nữa.
Cứ như vậy, Tô Miên nằm thảnh thơi thư thái nghe ti5ếng cầu xin tha thứ như ẩn như hiện của Cố Quân Nghiên ở bên ngoài truyền tới.
Cuối cùng người có chủ nghĩa đàn ông như anh lại luôn phải nhượng bộ, cho nên mười tám môn võ nghệ xin tha đều được tung ra, Tô Miên nghe vào lại giống như nghe hát ru, chưa được bao lâu đã mơ màng muốn ngủ.
Anh coi đây là biệt thự nhà họ Cổ, leo cửa sổ lỡ trượt chân ngã xuống cùng lắm cũng chỉ bầm đầu dập chân thôi ư? Cố Quân Nghiên bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô nhóc đang tức giận đến tái mặt, duỗi tay ôm người vào lòng:
Thật xin lỗi, anh không muốn để em tiếp tục giận nữa.
Mục đích của anh là vào phòng dỗ người.
Cách một cánh cửa, sợ rằng anh nói, cô nhóc cũng không nghe vào.
Tổ tông nhỏ, em ngàn lần đừng khóc, mấy ngày qua là đầu óc anh có vấn đề.
Em nói cho anh biết, nếu anh muốn ly hôn thì ngày mai chúng ta lập tức đến Cục Dân chính.
Em cũng không ép anh!
Tô Miên tiếp tục nói theo ý mình như thể không nghe thấy lời nhận sai của Cố Quân Nghiên.
Đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa.
Anh biết gần đây anh phạm lỗi nhưng anh đã biết sai rồi, em đừng nóng giận nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.