Chương 391: Không tồi
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1477 chữ
- 2022-02-06 12:40:28
Hiện giờ cô chỉ có thể chờ mong Tạ Hải Yến sẽ suy nghĩ lại.
Nhưng nếu Tạ Hải Yến bằng lòng gả cho tên què họ Tạ kia thì 8cô ta còn cần lựa cô tới thay thế mình hay sao? Càng suy nghĩ lại càng khiến Lý Thư Thư tuyệt vọng hơn.
Thư Thư, cô hã3y tin tưởng tôi.
Thứ mang tên vận mệnh có đôi khi rất tàn khốc mà người ta cũng chẳng thể được lựa chọn.
Thật sự tốt ư?
Lý Thư Thư dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đứa trẻ trong lòng chị ta.
Cô không hiểu được vì sao A Vân lại cúi đầu chấp nhận số phận, càng không thể hiểu được sao chị ta có thể ở lại thôn này, còn có thể sinh con dưỡng cái nữa.
A Vân, chị nói chuyện với cô ấy một chút, bảo cô ấy đừng ngoan cổ nữa.
Bên ngoài phòng nhất Lý Thư Thư truyền đến tiếng địa phương.
Được.
A Vân ôm con, rất có kinh nghiệm gật đầu.
Không lâu sau, AVân đi vào căn phòng nhất Lý Thư Thư kia.
Nhịn đói hai ngày, người vốn dĩ khỏe mạnh như cô cũng trở nên tiều tụy, gầy yếu.
Thậm chí bởi vì không dám ngủ, tinh thần của cô cũng bắt đầu xuống dốc, hốc mắt vằn lên tia máu.
Khi Tạ Hải Yến tới lần nữa, muốn nhìn xem Lý Thư Thư đã nghĩ thông hay chưa, kết quả lại nhận về sự lạnh nhạt của cô, nhưng cô ta cũng không hề nóng giận.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ nghĩ thông thôi.
Số phụ nữ bị bán tới thôn này, lúc đầu ai không như vậy chứ.
Nhưng theo thời gian, chịu đói lâu hoặc bị đánh mấy trận, cuối cùng đều sẽ nghe lời chấp nhận số phận mà thôi.
...
Lý Thư Thư nhìn bóng lưng Tạ Hải Yến rời đi, trong lòng lại bắt đầu tuyệt vọng.
Thư Thư, đây là bữa cơm cuối cùng của cô, ăn no một chút.
Chờ đến khi nào cô nghĩ thông, đồng ý thay tôi gả cho tên què họ Tạ kia, tôi sẽ lại mang cơm cho cô.
Tạ Hải Yến nói rồi xoay người đi ra ngoài bưng một bát cháo trắng đặt ở trong phòng.
Sau đó cô ta nhốt Lý Thư Thư lại, còn cướp đi và phá hỏng hết tất cả những công cụ truyền tin của cô ấy.
Ngày thứ ba, Lý Thư Thư ngồi dưới đất cả người đã bắt đầu có chút suy sụp.
Suốt ba ngày không uống một giọt nước, không ăn một hạt cơm, cô đã hơi không kiên trì nổi nữa.
Đến giữa trưa, có một người phụ nữ trong thôn tên A Vân đến.
Hơn nữa những xe bus liên lạc giữa thôn và bên ngoài đều do người thân họ Tạ nắm giữ.
Cho dù cô có chạy được lên huyện, bọn họ cũng có cách bắt cô trở về.
Người nơi này là như vậy, mua bán phụ nữ cũng là chuyện thường tình hay gặp.
Giọng điệu của AVân vô cùng bình tĩnh và bình thản.
Cô ngây người nhìn chằm chằm đứa bé hơn hai tuổi trong lòng AVân.
Nó hơi đen nhưng đôi mắt rất lớn, tay nhỏ còn đang cầm một viên kẹo ăn một cách bẩn thỉu nhớp nhúa.
Giờ phút này nó cũng đang mở to mắt nhìn cô.
Hầu hết phụ nữ bị lừa bán đến đây đều không muốn, nhưng thôn Tạ có rất nhiều cách đối phó với họ: Đánh đập, bỏ đói...
cho đến khi nào cô mang thai sinh con mới thôi.
Bọn họ có đủ loại phương pháp khiến cho cô phải chịu thuần phục cúi đầu chấp nhận số phận.
Chị ta đã tới nơi này sáu năm.
Năm đầu tiên cũng luôn chống cự, lúc nào muốn thoát khỏi cái hố ma này.
Cho dù bây giờ chị ta đã chấp nhận số phận nhưng sâu thẳm trong lòng chị ta vẫn hy vọng một ngày có thể rời khỏi thôn này như cũ.
Thật ra người que họ Tạ kia cũng không tồi.
Cô gả cho gã ta, gã ta nhất định sẽ đối tốt với cô9.
Tạ Hải Yến tiếp tục thuyết phục Lý Thư Thư.
.
Trong nháy mắt Lý Thư Thư đã hiểu rõ, cô và Tạ Hải Yến hiển nhiên đã6 không thể nào nói chuyện được nữa rồi.
Lý Thư Thư ngẩng đầu nhìn chị ta.
Nhưng cô cũng chỉ nhìn chị ta, rồi mím chặt môi đỏ không nói một tiếng.
Thật ra lúc trước khi tôi vừa tới đây cũng giống như cô vậy.
A Vân nhìn Lý Thư Thư cười cười mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh.
Chị ta đã sống ở thôn họ Tạ được sáu năm, sớm đã tách biệt với thế giới bên ngoài.
Không có điện thoại, không có cách nào liên lạc được với người thân, bạn đầu chị ta còn quật cường chống cự, đến cuối cùng vẫn phải cúi đầu chấp nhận số phận, chị ta thật lòng muốn thuyết phục Lý Thư Thư.
Cô gái, nghe tôi khuyên một câu, gả đi!
Đây là người đầu tiên, ngoại trừ Tà Hải Yến, nói tiếng phổ thông với Lý Thư Thư kể từ khi cô đến thôn này.
Nếu có ngoan ngoãn, nghe lời thì thỉnh thoảng còn được cho ra ngoài.
Nhưng nếu cô không ngoan, vậy thì ngày ngày cô sẽ bị nhốt trong phòng, không được thấy mặt trời, cũng không thể rời khỏi phòng nửa bước.
Cho dù cô có kiên cường thể nào đi nữa, nhưng ngày qua ngày bị đánh đập tra tấn, sớm muộn gì cũng đến một ngày cô không kiên trì nổi nữa, bị tra tấn đến thỏa hiệp.
A Vận cũng là phụ nữ bị lừa bán tới đây.
Hiện giờ chị ta đã chấp nhận số phận ở lại nơi này sinh con dưỡng cái.
Mục đích tới đây của chị ta chính là thuyết phục Lý Thư Thư, ăn mòn tư tưởng của cô, để cô hiểu rõ thực tế qua người từng trải như chị ta.
Lý Thư Thư nhìn bát cháo trắng kia, thật sự không thể nuốt trôi.
Cô quật cường không ăn, chỉ sợ Tạ Hải Yến sẽ hạ độc.
Cứ như vậy Lý Thư Thư bất chấp nhịn đói một ngày ở trong căn phòng chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, xung quanh tối đen lộn xộn.
Tốt ư? Dù sao cô cũng không nhìn ra tốt chỗ nào!
...
A Vân bị Lý Thư Thư hỏi đến cứng họng, sau đó lắc đầu bật cười:
Nếu cô muốn chạy trốn thì tôi khuyên cô hãy chết tâm đi.
Thật ra những người tới đây ban đầu đều cố gắng chạy trốn, nhưng làm sao chạy thoát? Bốn phía thốn Tạ này đều có núi vây quanh, con đường duy nhất ra ngoài cũng gồ ghề khó đi.
Huyện gần nhất cũng cách bảy tám mươi cây số, chỉ dựa vào hai chân cô căn bản không thể đi lên huyện được.
Lúc này Lý Thư Thư mới biết, thì ra ở thôn của Tạ Hải Yến có rất nhiều phụ nữ bị lừa bán đến đây.
Ở nơi này việc buôn người rất phổ biến, bọn họ cũng không hề cảm thấy buôn bán phụ nữ là phạm pháp.
Người đóng vai A Vân - một người phụ nữ ăn mặc quê mùa chính là nữ diễn viên Phương Tuệ.
Thậm chí cô còn có chút không hiểu tại sao Tạ Hải Yến lại là loại người này.
Là bạn chung phòng đã được một năm, vậy mà cô ấy lại không hiểu người bạn này chút nào.
Đến giờ cũng mới biết được, ẩn giấu dưới khuôn
mặt rụt rè, e sợ đáng thương kia lại là lòng ích kỷ đáng sợ như vậy.
Nếu đã vậy chi bằng cứ ngoan ngoãn nghe lời, đỡ phải chịu tội.
Cô xem tôi bây giờ sinh con dưỡng cái, không phải sống rất tốt sao.
AVân tiếp tục nói, giọng điệu tựa như rất nhẹ nhàng.
Mọi người đều đến đây như vậy.
Nhưng chị ta cũng biết chuyện đó là không thể, chị ta đã dùng sáu năm để nhận rõ đạo lý này.
Cho dù đã sinh ra hai đứa nhỏ đối lấy được sự tin tưởng của người nhà, nhiều nhất chị ta cũng chỉ được phép giúp đỡ làm nông, thỉnh thoảng được đi dạo quanh thân một chút.
Nhưng chỉ cần vừa đến buổi tối, chị ta lại sẽ lập tức bị trông chừng chặt chẽ như thể sợ chị ta chạy mất.
Trong số những người phụ nữ bị lừa bán tới đây trước kia, cũng từng có người thử chạy trốn, thậm chí chỉ dựa vào đôi chân còn có thể chạy lên đến huyện.
Nhưng vẫn bị bắt trở về, người còn sống sờ sờ cuối cùng lại bị đánh đến chết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.