Chương 400: Hôn lễ
-
Cô Vợ Siêu Sao
- Hứa Lục Lục
- 1440 chữ
- 2022-02-06 12:40:30
Dáng vẻ nghiêm túc đến phát sầu của cô thật đáng yêu mà! So với Cố Quân Nghiên đang vui vẻ, lúc này Tô Miên chỉ cảm thấy vô 8cùng áp lực, cô sợ rằng năm nay sẽ không được yên ổn.
Hơn nữa sắp đến Tết, Tô Hữu Thành bên kia cũng thường xuyên g3ọi điện đến.
Đã về rồi.
Giọng ông Cổ trầm thấp mà uy nghiêm.
Vâng ạ.
Ông nội.
Tô Miên vội vàng mở miệng nịnh nọt.
Điều kiện của Cố Quân Nghiên cũng không tồi.
Hai người kết hôn sau đó sinh con chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
Đến trung tâm thương mại trước đã.
Không mua đồ ăn, mua quần áo cho ông nội.
Tuy quần áo của ông Cổ đều được đặt may sẵn nhưng thi thoảng ông cũng có thể mặc đồ tự mua một chút.
Quả thật rất kỳ lạ.
Anh chuẩn bị và em chuẩn bị là hai chuyện 5khác nhau.
Tô Miên chỉ có thể rối rắm phản bác lời anh.
Dạ.
Ông nội cảm thấy khi nào thích hợp thì chúng con sẽ tổ chức tiệc cưới vào lúc đó.
Tô Miên tiếp tục ngoan ngoãn nói.
Tuy rằng ông cụ có thân phận địa vị cao, nhưng không tránh khỏi mong mỏi được ngâm kẹo chơi với cháu như những người già khác.
Mà thằng nhóc Cố Quân Nghiên này đối với cô bé kia lại rất cố chấp, đến cả đăng ký kết hôn cũng làm xong rồi.
Lại đây ngồi đi!
Cụ Cố chào đón.
Dạ.
Tô Miên và Cố Quân Nghiên cùng đi qua.
Nếu chỉ đơn thuần xem xét về mặt nhan sắc, cố bé này quả thật rất đẹp.
Chỉ là tuổi hơi nhỏ, hơn nữa thân phận cũng có chút xấu hổ.
Vốn dĩ đã không có tự tin, còn để cô tay không mà đi thì làm sao được.
Ông nội Cổ có dùng để cô mua hay không là một chuyện, việc mua vẫn cần phải mua.
Cố Quân Nghiên thoáng nhìn qua, thấy động tác nhỏ của cô thì có chút buồn cười nhưng cũng không có mở miệng nói giúp.
Cửa ải của ông nội, cô nhóc cần phải tự mình trải qua.
Không biết có phải vì mẹ anh qua đời sớm hay không mà đến tận ba mươi tuổi, anh vẫn chưa từng yêu ai.
Cũng bởi vậy mà ông cụ buồn thối ruột, tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ nữa.
Cụ Cổ hơi nâng mắt - cặp mắt từng trải qua bao sóng gió quét về phía cô, Tô Miên theo bản năng cong môi cười ngoan ngoãn.
Lá gan của Tô Miên cũng coi như lớn.
Có thể bởi vì đối phương luôn ở địa vị cao, không giận mà uy, cũng có thể bởi vì thân phận của cô đã thay đổi.
Từ sau khi bắt cóc được cháu trai của cụ, trong lòng Tô Miên luôn có chút chột dạ.
Có tuổi rồi, ông cụ hiểu thời gian của mình đang điểm ngược từng giây.
Vì vậy để sớm được bể chất đời thứ tư của nhà họ Cố, cụ Cô cảm thấy hôn lễ gì đó vẫn nên tổ chức sớm một chút mới vui.
Tuy rằng hương vị của năm mới không còn như trước kia, nhưng người một nhà sum họp vẫn rất náo nhiệt.
Trong đại viện Tử Đằng cũng có chút bầu không khí ăn Tết, tuy không phải quá nồng nhiệt.
Cô nhìn cụ Có, hoàn toàn không ngờ tới ông cụ không hề hỏi gì hay nói gì mà lại lập tức quan tâm đến chuyện kết hôn, mở tiệc.
Sau đó cô mới hoàn hồn:
Ông nội là người lớn, những việc này chúng con không hiểu, còn cần phải nhờ ông nội lo lắng nhiều.
Tô Miên có thể giả vờ ngoan ngoãn.
Đối xử với người già, ít nhất phải mang một phần tâm ý của mình ra.
Cô vợ nhỏ như Tô Miên lại là lần đầu tiên chính thức gặp mặt người lớn.
Có thể cống hiến cho quốc gia dù là quân nhân hay thương nhân cũng đều tốt, dường như không còn quá quan trọng.
Ông nội, con và Tô Miên đã trở về.
Cố Quân Nghiên xách đồ đi đến sofa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cụ Cổ không cách nào phản đối.
Đời sống tình cảm của đứa nhỏ Cố Quân Nghiên này luôn lạnh nhạt.
Mặc kệ trường hợp lớn cỡ nào, mặc kệ đối mặt với ai, với chuyện gì, cô đều có thể bình tĩnh.
Nhưng khi đối diện với cụ Cố, cô luôn thể hiện sự ngoan ngoãn nhất, rụt rè nhất.
Cụ Cổ nhìn cháu dâu ngồi ngoan ngoãn, trong mắt hơi hiện lên ý cười, nhưng gương mặt ông cụ vẫn rất nghiêm túc:
Đã quyết định khi nào mở tiệc chưa?
.
Dạ?
Tô Miên nghe vậy thì có chút sững sờ.
Anh đã muốn công khai, ông cụ không đồng ý gì đó cũng vô dụng.
Hơn nữa, cái khác không nói, cô bé Tô Miên này nhìn qua cũng thấy thông minh, gương mặt lại rất xinh đẹp.
Tô Miên vừa đi theo vừa có chút bồn chồn.
So với lần trước cô còn căng thẳng hơn rất nhiều lần.
Khi Tô Miên và Cố Quân Nghiên trở về, Cổ Đình và Diêu Lộ đã ở nhà.
Lúc này cụ Cố đang ngồi trên sofa trong phòng khách bàn luận gì đó cùng Cổ Đình.
Không biết có phải vì năm nay công việc kinh doanh của Tô thị không ổn hay không mà trong thời gian cô9 quay phim, gần như ngày nào Tô Hữu Thành cũng bám riết không tha gọi điện thoại tới.
Mỗi lần Tô Miên không nhận, ô6ng ta đều sẽ kiên trì không ngừng gọi tiếp.
Đầu tiên cô đặt quà tặng xuống, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống đặt tay lên gối giống như một đứa trẻ.
Dáng vẻ ngồi vừa tiêu chuẩn vừa ngoan ngoãn.
Cổ Đình vì Diêu Lộ, yêu ai yêu cả đường đi cho nên cô cũng có thể tùy hứng làm càn trước mặt ông.
Duy chỉ có mình cụ Cô là cô không thể nào phản bác lại.
Chuyện này cũng không nằm trong danh mục không cho phép.
Được.
Nhìn dáng vẻ Tô Miên căng thẳng, lại có chút khẩn trương, Cố Quân Nghiên cũng không nỡ đả kích cô.
Tuy rằng Cổ Đình từ bỏ nghiệp quân nhân, từ bỏ làm chính trị để lựa chọn con đường kinh doanh mạo hiểm nhưng ông cũng coi như làm tốt công việc của mình, thậm chí còn chèo lái cả ngành kinh tế Hoa Quốc.
Hơn nữa ông còn dựa vào chính cố gắng của mình để trở thành người giàu có nhất châu Y.
Điểm này cụ Cố quả thật rất vừa lòng.
Biết được dưới tập đoàn Cô thị có hàng nghìn hàng vạn công nhân lớn nhỏ nhiều không đếm được, cụ Cô cũng dần dần hiểu được lựa chọn kinh doanh của Cổ Đình.
Tô Miên đi thẳng đến cửa hàng quần áo nam, sau khi lôi kéo Cố Quân Nghiên chọn hai bộ đồ xong, cô mới cùng anh trở về đại viện Tử Đằng.
Người Hoa Quốc có truyền thống trở về đoàn viên đón năm mới.
Ở trước mặt Cố Quân Nghiên, Tô Miên có thể làm cao.
Ở trước mặt Diêu Lộ, ỷ vào việc mình là con gái mà cô vẫn có thể tiếp tục làm bộ làm tịch.
Dù vô dụng, dù ăn nói vụng về đến mấy thì cô vẫn là diễn viên, không đến mức lúc cần thiết vẫn không biết nói gì.
Thật ư?
Cụ Cổ nhướng mày.
Ông cụ đã là cụ già tám chín mươi tuổi, tuổi tác không còn trẻ nữa, cũng không phải người không có mắt nhìn.
Cố Quân Nghiên và Tô Miên ở bên nhau, nếu bỏ qua vấn đề thân phận thì quả thật cô bé Tô Miên này cũng coi như ưu tú, diện mạo cũng rất xuất sắc.
Vợ chồng hai người hiếm có dịp quang minh chính đại đi dạo trung tâm thương mại.
Tuy dịp Tết, nhưng trong trung tâm thương mại cũng có không ít người.
Cụ Cổ nhìn Tô Miên, cô bé mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu vàng nhạt, mũ áo hơi to buông ở phía sau.
Khuôn mặt cô trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt trong sáng xinh đẹp.
Dù sao cũng phải kết hôn, Tô Miên cũng hy vọng dựa vào đó để cụ Cô có thể vui vẻ.
Chỉ nghĩ tới năm xưa cụ Cố anh dũng đấu tranh, cũng trải qua thời đại gian khổ, số người lớn tuổi còn sống lâu như ông cụ quả thật không còn mấy ai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.